Mọi người đều hiểu biểu hiện bây giờ của Triệu ca chỉ là làm màu thôi, người đàn ông kia nói như vậy, chẳng qua là do Triệu ca sai khiến sao.
Nhưng như người đàn ông kia đã nói, Triệu ca trước đây đã dùng tiền quái đàm giúp bọn họ, bây giờ chỉ yêu cầu ăn một bữa trưa no bụng, bọn họ không có tư cách từ chối.
Vì vậy, lập tức có người lên tiếng: "Tất nhiên Triệu ca muốn lấy bao nhiêu thì lấy, coi như chúng tôi trả chút ân tình vậy!"
Triệu ca không còn tiếp tục giả vờ nữa, nếu thực sự làm ảnh hưởng đến hoạt động buổi chiều thì không tốt. Anh ta gật đầu, chắp tay cảm ơn: "Vậy tôi không từ chối nữa, cảm ơn mọi người."
Nói xong, anh ta lập tức lấy một đĩa cơm đầy, hai chén canh rồi rời đi. Người đàn ông đã lên tiếng bênh vực anh ta trước đó cũng rời đi cùng anh ta, định chia đôi những món ăn đó.
Cô gái tóc ngắn cùng một cặp với nam tóc dài nói ngắn gọn: "Sáng nay chúng tôi đã cứu các người, chúng tôi yêu cầu lấy thức ăn trước, không vấn đề gì chứ?"
Cặp của bọn họ và Bình ca thành công lấy được đồ ăn.
Tiếp theo, một nhóm người bắt đầu tranh cãi điên cuồng, nhưng Tô Dung không quan tâm đến chuyện này. Sau khi ăn vội bữa tối, cô dẫn theo Tạ Kha Kha đi ra ngoài.
Nhìn Tô Dung đi về phía cầu thang dẫn đến ký túc xá, Tạ Kha Kha lập tức phản ứng lại, "Cô định đi đến ký túc xá của người giúp việc?"
Tô Dung gật đầu: "Tôi định tự mình đi, trong lâu đài không cần người khác đi theo cùng, cậu cứ đi với Lam tiểu thư!"
Nơi đó rất nguy hiểm, Tạ Kha Kha chưa chắc đã đối phó được. Quan trọng nhất là cậu ta có đi cũng chẳng ích gì, vì vậy Tô Dung không định mang cậu ta theo. Lý do cô gọi cậu ta ra ngoài là vì còn một việc nữa cần dặn dò.
“Nếu như trong lúc này có ai hỏi cậu tôi đi đâu, cậu cứ nói tôi về phòng đi vệ sinh, sau đó nhớ kỹ hình dạng của những người này.”
Nghe vậy, Tạ Kha Kha gật đầu thật mạnh. Cậu ta thường xuyên lập đội với những đại lão, nên cậu ta biết rõ khi nào nên đi theo họ để tích lũy kinh nghiệm, khi nào nên ngoan ngoãn tự mình ẩn núp.
Giải quyết xong vấn đề của cậu ta, Tô Dung đi về phía cầu thang bên trái.
Vừa đi lên, có thể cảm nhận rõ ràng không khí yên tĩnh hơn. Cô rất nhiều kinh nghiệm bước vào không gian độc lập, Tô Dung biết mình đã đến một không gian khác.
Cô nhẹ nhàng đi lên, đến một tầng gần giống hệt với ký túc xá dành cho khách du lịch. Cô không dừng lại đi thẳng đến cầu thang ở phía bên kia hành lang. Đã biết người giúp việc ở trong phòng đi ra khi du khách phát ra tiếng động bên ngoài phòng, cho nên chỗ này cũng không nguy hiểm lắm.
Lúc này, Tô Dung đang đứng dựa vào tường bên cạnh cầu thang đối diện hành lang, nếu từ cầu thang bên cạnh đi lên thì sẽ không nhìn thấy Tô Dung. Mà đó cũng chính là hiệu quả mà cô muốn.
Sau giờ ăn trưa, rất nhiều người giúp việc đều trở về. Quả nhiên không lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng có người lên lầu.
Một người giúp việc không đề phòng đi lên từ cửa cầu thang, sau đó bị Tô Dung giơ tay đánh mạnh vào gáy, chỉ kịp "a" một tiếng rồi ngã xuống.
Thật ra dùng [Xẻng phệ linh] tương đối tiện lợi hơn một chút, dù sao cô cũng không rõ lắm khả năng chịu đựng của dân địa phương trong quái đàm quy tắc này, khi lực tay không đủ thì dễ khiến đối phương tỉnh táo lại. Còn nếu là [Xẻng phệ linh] thì không cần lo lắng vấn đề này nữa. Chỉ là như vậy nhất định sẽ phát ra tiếng động, nếu thật sự dẫn những người giúp việc khác trong phòng ra thì mới thật sự là mất nhiều hơn được.
Nương theo người giúp việc ngã xuống đất không phát ra tiếng động, Tô Dung nhanh chóng móc một tấm thẻ thân phận từ trong túi người này.
Khác với thẻ thân phận của khách du lịch, thẻ thân phận của người giúp việc là màu đỏ. Mặt sau cũng ghi một dãy số, là 216.
Xem ra đây là số phòng của người này. Tô Dung nhẹ nhàng bế công chúa, trực tiếp ôm ngang người giúp việc đang hôn mê. Quẹt thẻ mở cửa, sau đó đặt người lên giường.
Nhìn bề ngoài, căn phòng này cũng không khác gì phòng của điều tra viên. Nhưng có nhiều hơi thở cuộc sống hơn, dù sao thì người giúp việc cũng đã ở đây rất lâu rồi.
Mặc dù quái đàm quy tắc này là do "Nó" tạm thời mở ra để hấp thụ năng lượng bổ xung thiệt hại, nhưng bối cảnh bên trong rất đầy đủ, sẽ không xuất hiện lỗ hổng vi phạm logic thông thường.
Cô mở tủ quần áo kiểm tra, ngoài ý muốn phát hiện bên trong có rất nhiều đồng phục người giúp việc giống hệt nhau, mà bên trong đồng phục người giúp việc lại có màu đỏ. Điều này không mấy phù hợp với tình huống may quần áo thông thường, cũng khiến trong lòng cô nảy sinh một suy đoán nào đó.
Tiếp đó lục soát một lượt căn phòng, Tô Dung đã tìm thấy được tên của người giúp việc này, gọi là Trương Cường.
Xác định người giúp việc trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, để chắc chắn, Tô Dung vẫn lấy dây thừng trong phòng trói anh ta lại, sau đó đi đến trước cửa, áp tai vào cửa, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chỉ cần có người từ bên ngoài đi ra, cô có thể thuận thế đi theo cùng ra ngoài.
Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên. Biết thời cơ đã đến, Tô Dung vội đeo lên "Mặt nạ ảo thuật", biến mình thành một người giúp việc rồi cầm thẻ người giúp việc rời khỏi phòng.
Ở gần đó có người đang đi tới, trông thấy cô đeo mặt nạ, họ ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại đeo mặt nạ?"
Tô Dung bắt chước giọng nói của Trương Cường mà cô đã từng nghe, rồi hạ giọng đáp: "Nãy tôi định dẫn một du khách đi nấu rượu, ai ngờ bị anh ta cào vào mặt nên phải đeo mặt nạ."
Nghe vậy, người giúp việc kia lập tức lộ vẻ thương cảm: "Anh thật xui xẻo, vậy đã lấy được thẻ thân phận của người đó chưa?"