Nếu cô không đoán sai thì "bữa tiệc lớn" này hẳn là đang ám chỉ họ?
Cô "Chậc" lưỡi một tiếng, lật đến trang đầu tiên. Cuốn nhật ký này rất dày, trang đầu tiên là ghi chép từ năm tám tuổi.
[13/7/1962 Trời nắng
Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của tôi, thấy mọi người đều viết nhật ký nên tôi cũng thấy mình nên viết một cuốn. Vậy là bắt đầu ghi chép từ bây giờ. Mẹ làm cho tôi một chiếc bánh kem, nhiều kem quá, hơi ngấy, nhưng vẫn ngon lắm.]
[02/9/1962 Trời mưa phùn
Đã lâu lắm rồi tôi mới viết nhật ký, chủ yếu là thời gian này cũng chẳng có gì đáng ghi chép. Mẹ nói thịt dê trong nhà hết rồi, có lẽ phải đợi một thời gian mới có. Buồn quá.]
….
Sau vài lần ghi chép ngắn trước đó, số lần viết nhận ký ngày càng điều đặn hơn.
[07/02/1963, Trời nắng
Bác hàng xóm hỏi nhà tôi ngày nào cũng làm thịt gì, tôi bảo là thịt dê. Nhưng hình như bác ấy không tin. Cái này có gì mà không tin chứ? ]
. . .
[21/06/1963, Trời nắng
Mẹ đưa tiền cho tôi đi mua thức ăn, nhưng tôi còn lén mua một miếng thịt dê nhỏ. Tôi muốn tự mình nấu một món ăn cho mẹ! ]
[22/05/1964, Trời mưa to
Hình như thất bại rồi... Tại sao làm ra mà mùi vị lại không đúng thế này? ]
. . .
[02/02/1965
Hôm nay nhà tôi bị hỏa hoạn, tôi ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng. Lúc đó tôi thấy rất lạ, chẳng lẽ mẹ còn nấu cơm cho tôi giữa đám cháy sao? Thế là tôi đi ra ăn thứ đó, mùi vị rất ngon. Cuối cùng tôi cũng biết thịt dê là gì rồi. ]
[12/01/2000
Tôi tình cờ thấy cuốn nhật ký trước đây mình đã viết, tôi định sẽ bắt đầu lại thói quen viết nhật ký. Hôm nay chuyển đến nhà mới, còn có thêm hai người em trai nữa, thật tuyệt. ]
[17/02/2000
Người giúp việc ngày càng đông hơn, nơi này đúng là một vùng đất phong thủy tốt. Tôi muốn nuôi dê. ]
[26/2/2000
Ba chúng tôi phải làm tròn nhiệm vụ của mình, thật phiền phức. Nhưng vì đây là quy định, nên chỉ còn cách như vậy.]
...
Tốc độ đọc của Tô Dung rất nhanh, thêm vào đó quản gia hoặc có thể nói là chủ trang viên viết nhật ký rất súc tích, chưa đầy nửa tiếng, cô đã đọc xong cả một cuốn nhật ký.
Phải nói rằng, đây là một cuốn nhật ký khiến người ta phải rùng mình suy nghĩ.
Chủ trang viên ban đầu hẳn là một con người, điều này có thể thấy qua việc trước đây ông ta còn có người quen là "bà hàng xóm."
Nhưng rõ ràng là thứ mà trước đây ông ta gọi là "thịt dê" thực chất là thịt người, có lẽ người mẹ đó là một kẻ ăn thịt người, cũng đã biến con mình thành đứa trẻ ăn thịt người. Còn lừa dối đứa trẻ rằng đó chỉ là thịt dê.
Điều này không khó để đoán ra từ việc bà hàng xóm ngửi thấy mùi thịt nhà họ không phải là mùi thịt dê bình thường, cũng như việc Elvis tự mình làm một bữa thịt dê thực sự, kết quả là mùi vị không giống nhau.
Điểm ngoặt của câu chuyện hẳn là vào ngày xảy ra hỏa hoạn. Nhật ký chỉ đề cập đến vụ hỏa hoạn này một cách vắn tắt, điều đáng chú ý duy nhất là Elvis đã ngửi thấy mùi thức ăn trong đám cháy.
Rõ ràng thức ăn trong miệng ông ta chính là thịt người, mùi thịt người tỏa ra trong ngọn lửa, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.
Là thịt nướng.
Sau khi ăn thịt người nhà mình, lần ghi chép tiếp theo là vào năm 2000. Khoảng thời gian quá dài như vậy, khó có thể không khiến Tô Dung nghi ngờ. Có lẽ ông ta đã chết trong ngọn lửa lớn, chỉ là đến năm 2000 mới được "Nó" đánh thức, trở thành BOSS của "Trang viên Sơn Dương."
Hai nhân cách còn lại cũng xuất hiện ở "Trang viên Sơn Dương", rõ ràng là do quy tắc trói buộc.
Nhưng tại sao quy tắc lại cố tình trói buộc đối phương, bắt ông ta phải chia nhân cách thành ba phần?
Gần như ngay lập tức, Tô Dung đã nghĩ đến phỏng đoán trước đó của mình - bởi vì ba nhân cách này đều có một loại năng lực.
Ban đầu những năng lực này đều nằm trên một người, vì quá vượt tiêu chuẩn, nên mới bị chia làm ba phần dưới tác dụng của quy tắc, do các nhân cách khác nhau nắm giữ.
Chủ nhân của tòa lâu đài chưa từng xuất hiện chắc chắn là người có năng lực mạnh nhất trong ba người.
Tô Dung thở dài một tiếng, đặt cuốn nhật ký về vị trí cũ, bắt đầu lục soát tiếp. Tủ sách có vẻ như chẳng còn gì nữa, vậy thì bắt đầu tìm tủ quần áo.
Tuy nhiên, trong tủ quần áo cũng không có vật dụng đặc biệt nào, toàn là đồ dùng sinh hoạt bình thường. Tô Dung dừng tay lục lọi vô định, cau mày bước đến cửa, liếc nhìn một vòng căn phòng.
Trong phòng, ngoài tủ sách lớn kia ra, thứ thu hút nhất chính là ba bức tượng dê vàng được đặt ở khắp nơi.
Chúng không giống nhau hoàn toàn, một con đang cúi đầu ăn cỏ, một con đang ngồi ăn và bơi trong làn sóng bằng kim loại, còn một con thì đang bơi lơ lửng trong không trung, trông rất buồn cười.
Nhưng rõ ràng đây không phải là thông tin vô dụng, phải biết những con dê trong quái đàm này cũng có ba loại: dê trắng, dê đen và dê đỏ.
Vậy ba con dê bằng vàng này đại diện cho điều gì?
Có thể chắc chắn rằng, con dê ăn cỏ có khả năng lớn là dê trắng. Bởi vì hai loài dê còn lại đều không ăn cỏ.
Hai con dê biết bơi thì khó phân biệt, vì dù là con nào thì trông cũng chẳng liên quan gì đến hai con dê còn lại.
Tuy nhiên, trước khi phân biệt chúng, Tô Dung cảm thấy mình nên nghĩ rõ mục đích làm như vậy, nếu không thì chỉ là lãng phí thời gian.
Mục đích hiện tại của cô là muốn tìm được thẻ thân phận của chủ trang viên, và thẻ thân phận đó chắc chắn được giấu ở một góc khuất nào đó. Vừa rồi đã tìm kiếm ở những nơi khác, không phát hiện ra lối đi bí mật nào, vậy thì khả năng lớn nhất là có vấn đề ở ba bức tượng này.