Nếu chúng đại diện cho ba con dê trắng, đen và đỏ, thì con dê trắng hiền lành, con dê đen hung dữ và con dê đỏ không tồn tại, vậy thì danh thiếp của ông chủ trang viên sẽ ở trên con nào?
Trên con dê đỏ! Vì con dê đỏ không tồn tại, cũng giống như ông chủ trang viên hiện không có ở trang viên.
Điều này không phải là tưởng tượng ra, vì quy tắc cũng nhấn mạnh rằng ông chủ trang viên hiện không có ở trang viên. Chỉ có tối nay ông ta mới trở về.
Mà thực ra ông chủ trang viên vốn là quản gia, ông ta không có thân phận riêng. Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với định nghĩa về con dê đỏ.
Nghĩ đến đây, Tô Dung lại nhìn ba con dê. Vậy thì nhiệm vụ tiếp theo của cô là tìm ra con dê đỏ.
Có thể chắc chắn rằng, một khi cô chọn sai, e rằng cô sẽ trực tiếp gặp nguy hiểm. Quản gia không thể không đặt ra giới hạn trong phòng, trước đó cô không gặp nguy hiểm, chỉ vì cô vẫn chưa thèm muốn bảo bối thực sự.
Vậy bảo bối chân chính là cái gì?
Dê đen là những điều tra viên mất thân phận, bọn họ biến thành dê đen, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành dê trắng không có ý thức của con người nữa. Chỉ có lấy lại thẻ thân phận du khách mới có thể biến trở lại, nhưng lúc đó họ cũng chưa chắc đã thực sự là con người.
Còn dê đỏ là người giúp việc, bọn họ không thể rời khỏi trang viên, vì rời đi là biến mất. Nhưng bọn họ luôn bị lừa dối, tưởng rằng có thể rời khỏi trang viên nếu có được thẻ thân phận du khách.
Hai loại này có vẻ rất giống nhau, nhưng thực chất lại khác nhau về bản chất - một con có thể rời khỏi trang viên, còn một con thì không.
Nghĩ vậy, Tô Dung đã hiểu. Mặc dù ẩn dụ rất mơ hồ, nhưng ai bảo cô thường gặp phải những kẻ nói lời bí ẩn chứ? Đã quen với cách ẩn dụ này rồi.
Bơi trong nước là dê đen, còn bơi trong không khí là dê đỏ. Con dê bơi trong nước có cơ hội đến bờ, còn người bơi trong không khí thì mãi mãi không thể lên bờ.
Sau đó, cô không ngần ngại nhấc con dê bơi lơ lửng trong không trung lên.
Quả nhiên không có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, Tô Dung quan sát con dê này thật kỹ, thử xoay một vòng. Rất nhanh đã thấy nó nới lỏng ra, cô vui mừng, lập tức dùng sức bẻ gãy cổ con dê. Sau khi đầu rơi xuống, bụng dê quả nhiên rỗng, bên trong bụng lộ ra một chiếc hộp vuông nhỏ.
Tô Dung đổ chiếc hộp ra, không ngoài dự đoán, trên đó có khóa điện tử, cần nhập mật khẩu tám chữ số mới có thể mở được. Mật khẩu tám chữ số, vậy thì tám mươi phần trăm có thể là một ngày nào đó.
Một trò chơi giải mã kinh điển, cô lập tức suy nghĩ mật khẩu này là gì.
Cô thử sinh nhật của Elvis trước.
Mặc dù nhật ký không ghi trực tiếp ngày sinh của Elvis, nhưng lại có một số thể hiện. Trang nhật ký đầu tiên là sinh nhật tám tuổi của ông ta, tính ngược lại tám năm trước có thể suy ra ngày sinh của ông ta.
Tức là 13071954
Nhưng không phải ngày này, khóa điện tử "tít tít" hai tiếng báo nhập sai. Tệ hơn nữa là cô chỉ có ba lần nhập mật khẩu.
Tô Dung suy nghĩ một lúc, lại nhập một dãy số: 12012000. Đây là ngày Elvis đến "Trag viên Sơn Dương", khá phù hợp với bối cảnh.
Nhưng lần này cô lại sai. Lúc này cô không dám tiếp tục thử bừa nữa mà bắt đầu suy nghĩ xem mật mã thực sự là gì.
"Quản gia, sao ông về nhanh thế?" Bỗng nhiên, từ dưới vọng lên tiếng của Bình ca và Lam tiểu thư, Tô Dung nhíu mày, ánh mắt nhìn chiếc hộp trước mặt bỗng chốc lộ ra vài phần nóng nảy.
Thời gian hiện tại không đủ để cô làm chuyện gì khác để dụ quản giả đi ra ngoài thêm một chuyến. Nói cách khác bây giờ là cơ hội duy nhất để cô giải mật mã.
Nhưng mật mã rốt cuộc là gì? Không phải là ngày Elvis đến “Trang viên Sơn Dương" cũng không phải là ngày sinh của ông ta. Còn một cơ hội nữa, Tô Dung không thể bỏ lỡ. Thời gian cũng không cho phép cô bỏ lỡ.
Cô lại nhìn về phía giá sách, đây là manh mối lớn nhất của căn phòng này. Mỗi thân phận của Elvis đều thích đọc sách, có thể thấy giá sách này rất hữu dụng. Cô nhanh chóng lướt mắt tìm kiếm, trong số những cuốn sách xếp trên giá sách, cuối cùng cô cũng tìm thấy một cuốn cũ nát nhất.
——《 Phương phương chế biến dê 》.
Tô Dung chuyển sang thân phận người giúp việc, nhìn lại cái tên cuốn sách, nó đã trở thành cuốn "Phương pháp chế biến thịt người", trên bìa là một người đàn ông đang nằm trong nồi lớn, biểu cảm méo mó, đau đớn rên rỉ.
Quan sát kỹ có thể thấy, so với những cuốn sách khác, gáy sách này bị mòn nghiêm trọng hơn một chút. Những góc sách ban đầu đã bị mài phẳng, phần gáy sách có màu trắng, rõ ràng là do chủ nhân thường xuyên lật giở, mới có thể tạo ra hiệu ứng như vậy.
Cô nhìn sang bên kia gáy sách, có thể thấy rõ từ phần trang sách, có một vài trang ố vàng, cong queo hơn những chỗ khác. Lật ra xem, vài trang đó vô cùng bất ngờ, hóa ra là cách nướng thịt người.
Nướng thịt người ư?
Bỗng nhiên, Tô Dung trợn tròn mắt, nhanh chóng cầm lấy cuốn nhật ký, lật đến ngày chủ nhân trang viên này gặp hỏa hoạn. Hôm đó, lần đầu tiên ông ta biết mình đã ăn thịt người, còn cách nướng thịt người lại là cách ông ta thường xem nhất, có thể thấy những chuyện ngày hôm đó đã để lại cho ông ấn tượng vô cùng sâu sắc. Thậm chí rất có thể ông đã chết vào ngày hôm đó!
Nhận ra điều này, Tô Dung nhanh chóng nhập ngày xảy ra hỏa hoạn 02021965.
"Cạch."
Khóa điện tử kêu một tiếng rồi mở ra, để lộ hai chiếc thẻ thân phận bên trong. Nếu nói có thứ gì có thể trở thành nguồn ô nhiễm của quy tắc quái đản này thì đáp án không cần phải nói cũng biết, chắc chắn là thẻ thân phận của chủ trang viên.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vã truyền đến từ cửa, tay nắm cửa cũng bắt đầu xoay.
Tô Dung nhếch mép, nắm chặt tay, nhờ vào vô số lần cộng điểm sức mạnh, trực tiếp vò nát và phá hủy hai chiếc thẻ. Cô hướng về phía quản gia đến trễ một bước, mở cửa với đôi mắt đỏ ngầu, Tô Dung mỉm cười vẫy tay chào, giọng điệu vui vẻ: "Tạm biệt!"
Giây tiếp theo, đi kèm với một cơn chóng mặt là giọng nói máy móc của thông báo toàn cầu vang lên ——
[Chúc mừng điều tra viên "Cà Phê" của Hoa Hạ đã phá hủy nguồn ô nhiễm của Quy tắc quái đảm cố định Trang viên Sơn Dương, "Trang viên Sơn Dương" sẽ không còn xuất hiện trên địa cầu nữa.]