Đây cũng không phải Tần Phong cố tình không nói trước với Tô Dung, câu trả lời của mỗi một lần hỏi đều rất dài dòng. Dù sao Tô Dung nghĩ xong vấn đề cũng phải nói với anh ấy, đến lúc đó nhắc cũng được.
Anh ấy lấy ví dụ: "Lúc đầu chúng tôi hỏi nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc mà tôi sẽ tham gia là gì, nó bảo là đồ ăn. Nhưng tôi đã kiểm tra toàn bộ đồ ăn trong quái đàm quy tắc đó, không thể là nguồn ô nhiễm được."
“Có lẽ nó không nhắc đến thức ăn của con người?” Tô Dung đoán.
Nghe vậy, trong mắt Tần Phong nhanh chóng lóe lên vẻ tán thưởng: "Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, có thể nó không nhắc đến thức ăn của con người, thậm chí có thể là thức ăn của Thực thiết thú. Ví dụ như chảo sắt, vòng cổ sắt, v.v. đều nằm trong số đó, tóm lại là phạm vi rất rộng.”
Thật là gian xảo. Hầu hết mọi thứ trên thế giới này đều có thể trở thành thức ăn của một số loài sinh vật, đưa ra câu trả lời như vậy hoàn toàn là không có ý định trả lời.
Tô Dung nhếch mép: "Vậy tôi phải suy nghĩ thêm một chút."
Theo tính cách của [Ma kính vận mệnh], chỉ khi giới hạn câu hỏi trong phạm vi "có thể hay không", "có phải hay không", "chọn cái nào trong số những cái này" thì mới có thể nhận được câu trả lời đáng tin cậy.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên: "Tôi có thể hỏi thử mình có phải là chúa cứu thế không?"
"Nó sẽ trả lời là 'không chắc'." Tần Phong phá vỡ ảo tưởng của cô.
Tô Dung trừng mắt hai mắt: "Anh nghiêm túc đấy à? Như vậy khác gì trả lời 'không biết'?"
Nếu vậy thì đạo cụ này thật vô dụng. Bất kỳ câu hỏi nào mà nó không muốn trả lời hoặc lười trả lời đều có thể trả lời là "không chắc."
Nhưng 【Ma kính vận mệnh】 được Khổng lão và những người khác coi là bảo vật thì hiển nhiên sẽ không đơn giản như vậy, Tần Phong giải thích: "Không phải vậy, 【Ma kính vận mệnh】 đã từng giải thích rồi, bởi vì loại câu hỏi này sẽ bị thay đổi bởi câu trả lời của nó, hay nói cách khác, mặc kệ nó đưa ra câu trả lời nào thì đều rất có thể dẫn đến kết quả thất bại. Vì vậy, nó chỉ có thể trả lời là 'không chắc'."
Sau khi nghe anh ấy nói vậy, Tô Dung đột nhiên hiểu ra.
Đúng vậy, nếu [Ma kính vận mệnh] trả lời cô thành công có thể cứu thế giới, vậy cô có thể nghĩ rằng mình có thể vô tư không lo. Một khi có suy nghĩ như vậy, rất có thể cô sẽ lơ là trong quái đàm quy tắc. Lơ là trong quái đàm quy tắc, hậu quả có thể là sẽ chết.
Còn nếu đối phương trả lời cô thất bại trong chuyện cứu thế giới, vậy một khi tâm lý của cô bị ảnh hưởng, cũng có khả năng thất bại rất lớn. Trong trường hợp này, "không chắc" rõ ràng là câu trả lời tốt nhất.
Tô Dung gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó nói một hơi: "Hỏi câu trắc nghiệm được không? Nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc cố định tiếp theo nằm trong ngăn kéo, trong tủ, trên người của con người hay là quỷ quái, ở dưới lòng đất hay là những chỗ khác đều không có?"
Tần Phong: .".."
Khổng lão: .".."
Bọn họ cũng không ngờ lại có cách hỏi như thế, dù sao thì cơ hội một năm chỉ có một lần, sau khi đã thử mà không được vào năm trước, về cơ bản bọn họ đã từ bỏ chuyện hỏi về nguồn ô nhiễm rồi
Nghĩ một lúc, hai người nhìn nhau, cũng cảm thấy có lý. Tần Phong lấy điện thoại ra mở ghi chú: "Liệt kê lại một lần, xem còn những khả năng nào, nói hết một lượt, cố gắng không để cho [Ma kính vận mệnh] có cơ hội chọn phương án cuối cùng."
Cuối cùng, những địa điểm nguồn ô nhiễm có thể là: Trong ngăn kéo, trong tủ, trong vali hoặc hộp, trên giường, trên bàn, trên người hoặc trên quỷ quái, trên trời, dưới đất, dưới đá, hoặc là không có trong những chỗ đã nêu trên.
Từ những thứ này, có thể để đạo cụ chọn ra một câu trả lời gần đúng nhất.
Mà lúc này nghe xong câu hỏi của Tần Phong, [Ma kính vận mệnh] cũng cạn lời, nó thực sự rất muốn từ chối trả lời câu hỏi vô lại như thế này.
Nhưng đáng tiếc là thiết lập của nó là phải trả lời trung thực trong trường hợp không vi phạm quy tắc, rõ ràng câu hỏi này không vi phạm quy tắc.
Sau một hồi im lặng, mặt gương [Ma kính vận mệnh] hiện ra một chiếc bàn: "Ở trên bàn."
Nói xong, hình ảnh trong gương nhanh chóng biến mất, toàn bộ chiếc gương bắt đầu giả chết, không khác gì một chiếc gương bình thường.
"Mới vừa rồi mặt gương kia..." Tô Dung không nhịn được hỏi, nếu như mặt gương này chính là [Quái đàm quy tắc cố định] mà cô sẽ vào lần sau, vậy nguồn ô nhiễm cũng quá dễ tìm rồi.
Tần Phong mỉm cười nói: "Nếu là câu hỏi bình thường thì nó có thể sẽ cho chúng ta xem nhiều hình ảnh xuất hiện trong quái đàm nhiều một chút. Nhưng với loại câu hỏi này, nó chỉ hiện ra câu trả lời của nó, không liên quan gì đến quái đàm quy tắc cả."
Tô Dung cũng không bất ngờ gì với lời này: “Nếu đã hỏi xong, vậy tôi về trước đây. Mùa hè này, chắc 'Nó' sẽ chìm trong ngủ say, nếu các người định hành động gì thì nên nhanh chóng đi.”
Việc Tô Dung có được tin tức nội bộ như thế này cũng không làm cho Tần Phong và Khổng lão ngạc nhiên. Đến trình độ điều tra viên như cô, nếu không có chút tin tức nội bộ nào mới là lạ.
Có qua có lại, Khổng lão cũng nói cho Tô Dung một tin: “[Quái đàm quy tắc cố định] tiếp theo được mở có lẽ là "Khu dân cư Hương Thảo", năm ngoái nơi có số người chết nhiều nhất là "Trường trung học số 13", có lẽ sẽ được để lại làm tuyệt chiêu cuối cùng.”
Nghe vậy, Tô Dung lập tức hỏi ngược lại: “"Khu dân cư Hương Thảo" là dạng quái đàm quy tắc gì? Trước đây tôi cũng từng đến một tiểu khu, bản đồ không khác gì với tiểu khu ở thế giới hiện thực.”
Chỉ hỏi về bản đồ thì sẽ không vi phạm quy tắc.