Về vấn đề này, Tần Phong, người quen thuộc với quái đàm quy tắc giới thiệu cho cô: "Mỗi lần “Khu dân cư Hương Thảo" mở ra đều có sự thay đổi, trước đây đúng là có bản đồ trông giống với khu dân cư bình thường. Nhưng cũng có một số tiểu khu đặc biệt, chẳng hạn như tiểu khu bệnh tâm thần, tiểu khu người già... Nhưng lần này có lẽ sẽ khác hơn nữa."
Tô Dung cũng nghĩ vậy, nếu 'Nó' lại mở ra [Quái đàm quy tắc cố định], thì chắc chắn là do 'Ý thức thế giới' phát hiện ra, buộc phải hành động.
Để không bị Tô Dung đánh bại một lần nữa, quái đàm quy tắc này nhất định phải mới lạ hơn, mới có thể làm khó cô.
Cô cũng rất mong chờ "Khu dân cư Hương Thảo" sẽ được thiết lập như thế nào.
Tạm biệt Tần Phong và Khổng lão, Tô Dung trở về nhà. Bạch Liễm đang tập thể dục, với thân phận hiện tại, anh không thể ra khỏi nhà, chỉ có thể tập thể dục ở nhà. May mắn thay, vào kỳ nghỉ đông năm ngoái, để rèn luyện sức khỏe, Tô Dung đã cố tình mua một máy chạy bộ ở nhà.
Sau khi nhìn đồng hồ trên máy chạy bộ, cô thấy một tiếng trôi qua, đến giờ nghỉ ngơi thông thường của anh rồi. Cô quen tay lấy khăn, đợi máy dừng hẳn rồi đưa cho Bạch Liễm.
Bạch Liễm vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Là cơ duyên gì thế?"
"Một đạo cụ quái đàm có thể trả lời câu hỏi, tên là 【Ma kính vận mệnh】." Tô Dung tóm tắt sơ lược công dụng của đạo cụ, câu hỏi và câu trả lời của nó.
Nghe cô kể xong, Bạch Liễm hơi đăm chiêu suy nghĩ rồi nói: "Theo như Tần Phong nói, 【Ma kính vận mệnh】 rất thích chơi chữ. Vậy có khả năng là 'bàn' mà nó nói không phải là cái bàn theo nghĩa thông thường của chúng ta đi? Hoặc là cái gọi là 'trên bàn' không phải là trên bàn theo nghĩa thông thường?"
Thật ra điều này rất dễ hiểu, định nghĩa về "bàn" thực sự rất rộng, có thể coi bất kỳ thứ gì là bàn. Một tảng đá lớn tùy ý cũng có thể trở thành bàn. Và định nghĩa của "trên" cũng rất rộng, ở trên mép là trên, ở trên một mét cũng là trên.
Tuy nhiên, Tô Dung cũng đưa ra cách ứng phó với điều này: "Trong vấn đề cố tình để nó chọn đáp án gần đúng nhất, vì nó nói là bàn thì ít nhất có thể khẳng định không phải trên những vật dụng như đá, v.v. Em cũng không hy vọng nó thực sự có thể cho em câu trả lời, chỉ cần có một chút gợi ý là được rồi."
Thấy cô rõ ràng lý trí như vậy, Bạch Liễm gật đầu yên tâm, không nói thêm gì nữa.
Trong mùa hè này, đã xảy ra một sự việc đáng chú ý, đó là Hoa Hạ bắt đầu tuyên truyền rộng rãi về Phong Đô Đại Đế, thậm chí đưa một số kiến thức cơ bản về địa phủ vào sách giáo khoa cấp 2, yêu cầu phụ huynh và trẻ em cùng học, nói cho hay là để phát huy văn hóa dân tộc Hoa Hạ.
Sau khi được chính sách thúc đẩy, Phong Đô của Trùng Khánh cũng trở thành thành phố du lịch nổi tiếng, đâu đâu cũng thấy quảng cáo. Bây giờ mới là tháng 7, nhưng nhà nước đã bắt đầu tạo thế cho Tết Trung Nguyên ((rằm tháng bảy m lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất) sắp tới. Không chỉ có lễ hội đặc biệt mà còn chuẩn bị các hoạt động dân gian như thả đèn hoa đăng.
Kể từ khi 'Nó' giáng lâm toàn cầu, người dân không còn tin tưởng vào âm ty địa phủ nữa. Tết Trung Nguyên vốn không mấy nổi tiếng lại càng trở nên ảm đạm. Nhưng lần này, dưới sự thúc đẩy của nhà nước, những thứ truyền thống này lại được khôi phục, trong một thời gian ngắn, doanh số bán tiền âm phủ tăng mạnh, nhiều người buôn bán xuất hiện.
Tô Dung, người khá quan tâm đến tình hình nước ngoài, phát hiện ra danh tiếng của Thần chết ở nước ngoài cũng dần được khôi phục. Ban đầu, nhiều người nước ngoài gần như đã coi 'Nó' và Thần chết là một, chính phủ đang nỗ lực để phân biệt hình ảnh hai chuyện này với nhau.
Halloween luôn là một hoạt động khá phổ biến ở nước ngoài, mặc dù thời gian đến lễ hội này còn khá xa nhưng trên mạng đã xuất hiện không ít những bài viết sẽ hóa trang thành Phong Đô Đại Đế. Thậm chí, còn có người kêu gọi mọi người cùng nhau hóa trang thành Phong Đô Đại Đế, tạo nên một cuộc diễu hành Phong Đô Đại Đế hoành tráng.
Quan sát kỹ không khó để nhận ra, một bộ phận trong số những người này trông rất giống thủy quân. Không cần suy nghĩ cũng biết là do chính phủ thuê đến dẫn dắt dư luận.
Với tư cách là người khởi xướng ở một mức độ nhất định, Tô Dung tỏ ra hài lòng trước điều này, tốc độ hành động của chính phủ rất nhanh, nhanh chóng bàn bạc xong xuôi, bắt đầu giúp Phong Đô Đại Đế tích lũy sức mạnh, điều này khiến cô cũng thêm phần tin tưởng vào thế giới này.
Khi một người không muốn giao lưu bên ngoài, lại không hứng thú với các phần mềm giải trí thông thường thì lúc nhàn rỗi, cuộc sống của họ sẽ trở nên rất nhàm chán.
Dù rằng ngày nào Tô Dung cũng chăm chỉ học, nhưng cô không phải là mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học, cô cũng cần tham gia một số hoạt động giải trí.
Ở thế giới cũ, vì suốt ngày bận rộn với các vụ án nên cô không có cảm giác buồn chán. Tuy nhiên, ở thế giới bình thường này, lại không có vụ án nào xảy ra, một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng đủ khiến cô cảm thấy buồn chán rồi.
Trong lúc buồn chán, Tô Dung đã tải trò chơi Ma sói, cô định sẽ chơi Ma sói để trải nghiệm lại cảm giác suy luận phá án.
Ở thế giới cũ cũng có trò Ma sói, nhưng "Ma sói" ngoài đời đã quá nhiều rồi, cô đương nhiên không muốn chơi trò này trong game nữa, cô chỉ chơi vài ván cho vui thôi.
Thật ra ở thế giới này còn có một trò chơi mà thế giới cũ không có, tên là “Kịch bản giết người”. Sau khi Tô Dung tìm hiểu cảm thấy rất thú vị.
Nhưng vấn đề là, kịch bản giết người nghe có vẻ rất thích hợp để 'Nó' phát huy sức mạnh. Tô Dung vô cùng nghi ngờ chỉ cần cô bắt đầu chơi, sẽ ngay lập tức bị chọn vào một quái đàm quy tắc nào đó.