Tô Dung hết sức khó hiểu, chẳng lẽ lúc trước cô nên đồng ý cho Tiểu Âm lên xe, nếu không liền không đủ nhân số sao?
Không, nếu có thể tùy tiện vi phạm quy tắc, vậy quái đàm này thật sự quá khó. Tô Dung phủ định suy nghĩ sai lầm vừa rồi của mình. Vốn dĩ quy tắc quái đàm có chỗ sai lầm, nếu ngay cả chỗ đúng cũng không thể tin tưởng, vậy thiết lập quy tắc thì có lợi ích gì chứ?
Là do cô đã bỏ qua cái gì đó, hay do vận may của cô quá kém?
Tô Dung đau đầu nhéo lông mày, này dọc theo đường đi mỗi người cô đều nhận, như thế nào sẽ…
Từ từ!
Đột nhiên, Tô Dung nghĩ đến một người đã bị mình xem nhẹ —— công nhân trạm xăng dầu!
Nghĩ đến đây, cô lập tức lái xe trở về, trong lòng điên cuồng cầu nguyện đối phương đừng rời khỏi trạm xăng dầu. Đây chính là cơ hội cuối cùng của cô!
Một đường chạy xe đến trạm xăng dầu, người công nhân mặc đồ đỏ trắng đang tắt đèn.
Hắn ta phải về nhà.
“Đừng đi!” Tô Dung quay cửa kính xe xuống hô to, sau đó lái xe dừng bên cạnh trạm xăng dầu, chớp chớp mắt nói với công nhân đang nghi hoặc: “Xin hỏi anh có cần một chiếc taxi không?”
Công nhân nghiêng nghiêng đầu, sau đó nở nụ cười: “Đương nhiên, nhưng xin hỏi tôi có được giảm giá không?”
Rõ ràng là không thể, Tô Dung quyết đoán lắc đầu: “Tôi chỉ là một tài xế lái xe nhỏ thôi, xem như vừa rồi anh đã lấy lời được 50 tệ quái đàm từ chỗ tôi, giúp đỡ đi.”
Công nhân không từ chối, hoặc nên nói hắn ta thật sự cần một chiếc taxi chở mình về nhà.
Thành công nhận được khách hàng cuối cùng, hơn nữa xác nhận nhà hắn ta cách nơi này không xa, tâm trạng Tô Dung rất tốt.
“Nếu tôi không tới, anh phải đi bộ về nhà sao?” Tô Dung thuận miệng hỏi. Cô đã chạy lâu như vậy, cũng không hề nhìn thấy chiếc xe taxi thứ hai, nói vậy trong khu vực này chỉ có mình cô phụ trách.
“Có xe chuyên phụ trách đưa đón công nhân chúng tôi, đúng 4 giờ rưỡi sẽ tới.”
Thì ra là như thế này, trong lòng Tô Dung căng thẳng. Cũng may cô đã đến kịp thời, nếu đến sau 4 giờ rưỡi, chỉ sợ đối phương đã sớm rời đi.
Nhưng điều này cũng khiến Tô Dung sinh ra một nghi ngờ khác: “Nếu đã có xe đưa đón công nhân, vì sao anh còn phải tốn 50 tệ quái đàm để đi xe chứ?”
Cô không cho rằng mình có mặt mũi lớn như vậy, dù sao lúc trước cho đối phương 50 tệ quái đàm vốn dĩ cũng là giao dịch công bằng, không hề tồn tại việc thiếu nợ ân tình.
Nghe thấy câu hỏi này, công nhân nhún vai: “Chẳng lẽ cô cho rằng đi xe của công nhân thì không cần đưa tiền sao? Muốn ngồi xe công nhân, tôi phải giao hết 80% tiền kiếm được hôm nay đấy. Nếu không lên thì chỉ cần trả 50% hôm nay thôi.”
Thì ra là thế, Tô Dung bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy lúc nãy vì sao anh không nói với tôi việc chở anh về một chuyến.”
Nếu không phải cô đột nhiên nhớ ra, chỉ sợ lần này thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Nếu tôi nhắc nhở cô, thì sẽ bị “Ngài ấy” theo dõi. “Ngài ấy” không chấp nhận việc chúng tôi vô duyên vô cớ giúp đỡ người ngoài, trừ phi là cô hỏi tôi trước, hoặc dùng tiền để hối lộ tôi.”
Nghe được lời này, trong lòng Tô Dung rung động. Như vậy xem ra, những cư dân ở đây hoặc nhiều hoặc ít điều biết một số cách có thể trợ giúp điều tra viên thông quan. Nếu có tiền, hoàn toàn có thể thông qua việc hối lộ để nhờ bọn họ giúp đỡ.
Đây chính là con đường từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến, tuy nhiên lúc trước cô cũng chưa từng gặp cư dân ở đây.
Nhà của người công nhân cách đó không xa, đi nửa tiếng thì đến nơi.
Sau khi tạm biệt hắn ta, Tô Dung mới chậm rãi lái xe trở về. Đây là điều lúc trước cô chưa từng nghĩ đến—— nếu đưa xong vị khách cuối cùng nhưng quái đàm không trực tiếp kết thúc, thì cô phải lái xe trở lại vị trí ban đầu.
Ý nghĩ này rất đơn giản, nếu chỉ đưa xong năm khách hàng là hoàn thành nhiệm vụ, như vậy có lẽ hiện tại cô phải trở lại thế giới hiện thực mới đúng, giống như lúc trước sau khi giao tiền xong ở siêu thị quái đàm thì lập tức trở về hiện thực.
Nhưng nếu cô vẫn chưa thể trở về, vậy chứng minh quái đàm này vẫn chưa kết thúc.
Yêu cầu phải trở lại địa điểm ban đầu tiếp nhận nhiệm vụ, đến nơi đến chốn, chính là đáp án rất dễ nghĩ ra.
Quả nhiên, ở nơi đó, Tô Dung gặp được một người đàn ông mặc âu phục màu bạc vô cùng đẹp trai. Sau khi đến gần mới phát hiện thế nhưng đôi mắt của người này cũng là màu bạc.
Cô chạy xe đến, cẩn thận không xuống xe: “Xin hỏi ngài người công ty phái đến sao?”
“Đúng vậy.” Trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười công nghiệp: “Tôi là người ‘Công Ty Xe Taxi Tích Tách’ phái tới để bàn giao, Mr. Lý.”
Không ngờ chính mình định thử một chút nhưng lại bị nhìn thấu, Tô Dung cau mày, cũng không hề ngượng ngùng: “Vì sao trong quy tắc không nói rõ cuối cũng phải trở về bàn giao nhiệm vụ?”
Mr. Lý lễ phép mỉm cười, nhưng lại nói thẳng không hề cố kỵ: “Đây có lẽ chính là việc rất dễ nhìn ra có phải không? Nếu ngay cả việc này cũng không nhìn ra được, thì sớm hay muộn gì cũng chết, chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau chứ?”
Nói xong một đoạn lời nói tam quan bất chính này, hắn lại giải thích: “Đương nhiên, còn có một nguyên nhân là chúng tôi chỉ có thể viết mười quy tắc, trong mười quy tắc này “Ngài ấy” cũng chỉ có thể bóp méo một ít chữ mà thôi. Nếu vượt qua mười điều, không gian hoạt động của “Ngài ấy” sẽ lớn hơn. So với những chỉ dẫn cần thiết khác, loại quy tắc hoàn toàn có thể dựa vào chính mình để nghĩ ra thì hoàn toàn không cần viết vào.”
Vượt qua mười quy tắc, không gian hoạt động của “Nó” sẽ lớn hơn. Tô Dung yên lặng ghi nhớ quy tắc bị che giấu này trong lòng, đây chính là kinh nghiệm phải trải qua rất nhiều quái đàm mới có thể có được.
“Tiếp theo chờ đến 5 giờ là tôi có thể thông quan rồi sao?” Tô Dung hỏi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Mr. Lý gật đầu: “Không sai, công ty chúng tôi trả thù lao cho nhân viên rất hậu hĩnh, tôi tin cô sẽ vừa lòng với thu hoạch lần này.”
Thù lao?
“Là gia tăng sức mạnh linh tinh gì đó à?”
“Đúng vậy, tuy nhiên là tăng cường tinh thần lực, thuộc tính khó tăng nhất trong bốn thuộc tính.” Mr. Lý trả lời. Biểu cảm của hắn có vài phần kiêu ngạo, có lẽ đang cho rằng thù lao lần này rất khả quan.