Tuy rằng không quá hiểu bốn loại thuộc tính, nhưng Tô Dung cũng không hỏi nhiều. Mấy thứ này chắc chắn có thể tra được trong thế giới hiện thực, không cần phải rụt rè.
“Thế giới này…”
“Còn năm phút, trước tiên chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ.” Mr. Lý mỉm cười cúi đầu nhìn đồng hồ màu bạc, cắt ngang lời cô nói, lộ có ý tứ không muốn trả lời câu hỏi nào nữa.
Trầm mặc trong một chớp mắt, Tô Dung dùng một giây đồng hồ để cân nhắc lợi và hại, sau đó cố chấp nói: “Chỉ một câu hỏi cuối cùng thôi, có được không?”
Nghe vậy, Mr. Lý ngẩng đầu, con ngươi lóe lên ánh bạc lạnh lùng nhìn cô: “Tôi hy vọng đây là một câu hỏi có giá trị.”
“Tôi có thể phá hủy chiếc xe này không?”
Trong nháy mắt khi câu hỏi này ra khỏi miệng, con người của người đàn ông co rút lại, sau đó khóe miệng lập tức mở rộng, lộ ra một nụ cười chân chính kể từ khi hai người gặp mặt: “Ngài là một vị điều tra viên thông minh, tôi nghĩ đây không phải lần đầu tiên ngài phá hủy nguồn ô nhiễm đúng không?”
Không sai, chiếc xe taxi vẫn luôn bảo vệ cô bên trong chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm này.
Tô Dung đã nhận ra chuyện này từ khi nào? Là sau khi Mèo Trắng tiên sinh xuống xe.
Ban đầu thật ra Tô Dung cho rằng radio mới là nguồn ô nhiễm, bởi vì một khi mở radio, những tên quỷ quái đó sẽ lập tức điên cuồng. Có thể kích hoạt quỷ, còn không phải là nguồn ô nhiễm sao?
Chẳng qua khi đó cô không dám xác định, giống như lúc trước khi cô ở “Quái đàm Siêu Thị An Vui” cũng không dám xác định máy thu tiền có phải nguồn ô nhiễm hay không. Chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô mới dám phá hủy thứ mình cho là nguồn ô nhiễm.
Nhưng sau khi Mèo Trắng tiên sinh xuất hiện, Tô Dung liền nhận ra suy nghĩ này có chút sai lầm. Nếu so sánh cùng những quỷ quái khác, Mèo Trắng tiên sinh không phải quỷ, cũng không hề chết. Radio không hề phát nguyên nhân cái chết của nó, tác dụng tuyệt đối không mạnh bằng khi đối diện với hai quỷ quái trước.
Nếu đã mất đi quy luật nhất quán, khả năng “Radio là nguồn ô nhiễm” liền giảm bớt rất nhiều.
Bắt đầu từ lúc đó, Tô Dung bắt đầu tự hỏi nguồn ô nhiễm cuối cùng là gì.
Rất nhanh sau đó cô đã có suy đoán nguồn ô nhiễm chính là bản thân chiếc xe này, dù sao cũng giống với quầy thu ngân lúc trước, chiếc xe này chính là vật phẩm mấu chốt giúp cô thông quan. Dường như “Nó” vô cùng thích bố trí nguồn ô nhiễm thành những đồ vật không dễ nghĩ đến.
Ai có thể nghĩ đến chiếc xe vẫn luôn bảo vệ họ, lại chính là nguồn ô nhiễm mang lại nguy cơ tứ phía cho họ chứ?
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên tôi có thể phá hủy nó không? Tôi rất muốn nhận được phần thưởng khi phá hủy nguồn ô nhiễm.”
“Có thể thì có thể, nhưng dù sao đây cũng là tài sản của công ty chúng tôi. Muốn hủy hoại nó thì cần phải bồi thường tiền.” Mr. Lý mỉm cười như hồ ly nói.
Hiện tại Tô Dung đã không còn tiền thừa, một trăm tệ quái đàm do【Ví sinh tiền 】 sinh ra cũng đã bị cô dùng hết.
Ngay khi tên tư bản xảo trá này muốn nhân cơ hội để Tô Dung chân chính nhận chức tại “Tập đoàn Tích Tách”, cô gái vẫn luôn không nói gì cuối cùng cũng mở miệng: “Vì sao tôi lại phải trả tiền?”
Không quan tâm đến Mr. Lý đang sửng sốt, cô tự mình sửa lại logic: “Xe taxi là nguồn ô nhiễm, thái độ của các người đối với nguồn ô nhiễm ở thế giới này chắc là tránh còn không kịp. Để những người bên ngoài như chúng tôi đến làm tài xế, chỉ sợ chính là vì muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm đúng không?”
“Công Ty Xe Taxi Tích Tách” tích lũy một lượng lớn xe taxi là nguồn ô nhiễm, nếu là vì trợ giúp “Nó”, như vậy cũng sẽ không xuất hiện những quy tắc đó.
Nếu cái này là do công ty muốn bảo vệ điều tra viên, như vậy thứ bọn họ muốn tiêu diệt chỉ có nguồn ô nhiễm, hoặc là “Nó”.
Suy nghĩ như vậy, hành động hủy diệt nguồn ô nhiễm của cô, vốn dĩ rất hợp tâm ý của đối phương, vậy vì sao còn bắt cô trả tiền?
Nghe xong lời nói của cô, biển tình của Mr. Lý trở nên nghiêm trang, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi hắn đang định hố Tô Dung: “Thật sự quá mức thông minh, vốn đang muốn mời cô vào tập đoàn, hai đầu thuận nước giong thuyền, nhưng tôi lại quá tham lam.”
Nếu mời được một điều tra viên có tiềm lực như vậy gia nhập công ty, bản thân hắn sẽ nhận được thù lao rất xa xỉ. Chẳng qua không nghĩ tới Tô Dung có thể nhìn ra sự thật, chắc chắn sẽ không đồng ý lời mời của hắn.
Bởi vì đã bị vạch trần, người đàn ông thoải mái hào phóng thừa nhận: “Cô có thể trực tiếp hủy diệt chiếc xe này.”
Tô Dung cười như không cười nhìn hắn: “Tôi còn tưởng anh Lý đây sẽ tỏ vẻ một chút.”
Mr. Lý cũng cười như không cười: “Ồ? Tôi nên tỏ vẻ gì đây?”
Nhìn thấy hắn có không ý định giải thích việc đã gạt mình, Tô Dung cười lạnh ra tiếng. Lý trí đã nói, có lẽ cô nên lựa chọn một điều nhịn chín điều lành. Nhưng cố tình cô lại là một người không chịu nổi ủy khuất, bị người đào hố còn phải nén giận? Loại chuyện này cô hoàn toàn không thể làm được!
“Những quái đàm sau này, chắc chắn tôi vẫn còn gặp lại “Công ty Tích Tách”. Đến lúc đó tôi sẽ dò hỏi thử xem quý công ty có những người… Không nói đạo đức giống như ngài không.” Giá trị quan ở thế giới này cũng không quá khác biệt với thế giới hiện thực, cho nên gần như rất dễ gặp được những thương nhân vô đạo đức như thế này.
Nghe vậy, biểu cảm của Mr. Lý thay đổi, sau đó trấn định nói: “Cô không có chứng cứ.”
“Ai nói tôi không có?” Tô Dung lộ ra biểu cảm đã đoán được từ trước: “Tôi biết có một đạo cụ quái đàm có thể lấy được ký ức của người khác, đến lúc đó tôi chịu thiệt thòi một chút, dùng đạo cụ của mình đổi lấy đạo cụ đó của người khác, sau đó sẽ tố cáo anh.”
Mr. Lý không biết có phải cô đang nói thật hay không, nhưng việc có rất nhiều đạo cụ quái đàm trong thế giới hiện thực là điều hắn ta rất rõ ràng.
Hắn không dám đánh cuộc, cắn răng giả cười nói: “Cô thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
“Là do anh ép tôi.”
“...Được rồi.” Mr. Lý thỏa hiệp, từ biểu hiện hiện tại của Tô Dung, có thể thấy cô rất có tiềm lực. Đắc tội với một người có tiềm lực, lại có thù tất báo không hề phù hợp với lợi ích của hắn.
Là một thương nhân, Mr. Lý co được dãn được, thành khẩn nói: “Tôi sẽ xin thêm cho cô một phần thưởng, hy vọng tiểu thư đừng để ý đến hành động lúc trước của tôi, đó chỉ là bản năng của một thương nhân mà thôi.”
Lúc này Tô Dung mới vừa lòng, không nói chuyện với hắn nữa, quay vào trong xe, mạnh mẽ nhấc tay lái lên, đập vỡ bảng điều khiển, sau đó lại đi ra ngoài dùng tay lái phá hủy chiếc xe không còn một mảnh.
Sau khi cô đập bể kính chắn gió, một cơn choáng váng truyền đến. Sau một thời gian ngắn ngủi đầu óc quay cuồng, Tô Dung một lần nữa xuất hiện ở bên trong phòng của mình.
Cùng lúc đó, giọng nữ máy móc lại tiếp tục thông báo trên toàn thế giới——
【 Chúc mừng điều tra viên “Cà phê” của Hoa Hạ hủy diệt nguồn ô nhiễm xe taxi Tích Tách, “Quái đàm xe taxi Tích Tách” sẽ không tiếp tục buông xuống khu Hoa Hạ nữa. 】