Tô Dung đã biết cô bé kia chính là mảnh vỡ của "Nó", tự nhiên không cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày nói: "Anh nói chữa khỏi, chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao?"
"Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn cô chọn tương lai của cô bé này ." Hạ Hành Chi gõ gõ vào mép hộp, "Cô đã biết cô bé thực chất là mảnh vỡ của "Nó", thì có một số việc tôi không giải thích nữa. Tôi nghe nói cô có một đạo cụ có thể hấp thụ loại mảnh vỡ này?"
"Nghe nói", từ này dùng rất thú vị. Phải biết rằng, ngoài cô ra, chỉ có Bạch Liễm và "ý thức thế giới" biết chuyện này. Bạch Liễm không thể phản bội cô, "ý thức thế giới" lại rất khó liên lạc riêng với con người. Vậy thì tên này rốt cuộc nghe được tin tức này từ đâu?
Để trở thành ông chủ "Tập đoàn Tích Tắc", không phải chỉ dựa vào thiên phú kinh doanh. Trời mới biết hắn có năng lực đặc biệt gì, có lẽ là có thể biết được thông tin mình muốn.
Về ý hắn nói, Tô Dung đương nhiên hiểu. Chắc là muốn hỏi cô có cần trực tiếp hấp thụ mảnh vỡ, hay là như đã nói trước đó, cứu cô bé Tinh Tinh.
"Anh định cứu cô bé như thế nào?" Tô Dung hỏi.
Hiểu được lựa chọn của cô, Hạ Hành Chi giới thiệu: "Mảnh vỡ của "Nó" nhất định phải trở về trong quái đàm quy tắc, nếu cứ ở ngoài sẽ tự hình thành nên một quái đàm quy tắc. Vì vậy, tôi sẽ đưa cô bé đến một quái đàm quy tắc, còn cô bé sẽ được sắp xếp vào cốt truyện như thế nào thì tôi không thể kiểm soát được.”
Nói đến chuyện này, Tô Dung vẫn luôn có một thắc mắc: "Tôi đã gặp hai mảnh vỡ, rõ ràng là mảnh vỡ của "Nó", nhưng lại vô tình đều là người tốt, anh có biết tại sao không?"
Cô thực sự bối rối về vấn đề này, chẳng lẽ những mảnh vỡ rơi ra từ "Nó" có thể phân biệt tốt xấu, chỉ có những mảnh vỡ xấu mới có thể tạo thành những quái đàm quy tắc mới sao? Nghe có vẻ hơi vô lý.
"Có lẽ là lấy độc trị độc?" Hạ Hành Chi nói đùa.
Bạch Liễm liếc hắn một cái, giải thích với Tô Dung: "Theo một nghĩa nào đó, thực sự có thể dùng lấy độc trị độc để giải thích. Lý do "Nó" rải những mảnh vỡ này là để chúng tự tạo thành những quái đàm quy tắc. Và khi có hai mảnh vỡ ở cùng một nơi, thì chỉ có một mảnh vỡ có thể tạo thành quái đàm quy tắc. Mảnh vỡ kia để hoàn thành sứ mệnh của mình, tất nhiên là muốn quái đàm quy tắc nơi nó đang tồn tại biến mất. Vì vậy, những nhân vật do mảnh vỡ tạo ra sẽ vô thức giúp đỡ các điều tra viên.”
Nghe vậy, Tô Dung bừng tỉnh. Thì ra là vậy. Như vậy thì có thể giải thích được, mảnh vỡ không thực sự muốn giúp đỡ các điều tra viên, mà là muốn đánh bại đối thủ mảnh vỡ để bản thân lên nắm quyền. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đại khái là như vậy.
Tuy nhiên, theo Tô Dung, việc giúp đỡ không nên xét đến động cơ. Vì cô bé Tinh Tinh thực sự đã giúp cô, nên cô cũng nên giúp lại.
Dĩ nhiên, việc Tô Dung giúp đỡ trở lại chắc chắn không phải để Tinh Tinh trở thành một Quái đàm quy tắc mới. Cô sẽ để đối phương tiến vào một Quái đàm quy tắc mới, thay vì trực tiếp hấp thụ nó, vậy là đã tận tình tận nghĩa rồi.
Nhưng cụ thể nên tiến vào Quái đàm quy tắc nào thì vẫn phải bàn bạc, Tô Dung không muốn cô bé vất vả thoát khỏi "Bệnh viện Thánh Anh", kết quả lại là một thân thể đầy bệnh tật.
"Tôi có thể quyết định cô bé đến Quái đàm quy tắc nào không?" Cô thử dò hỏi.
Điều bất ngờ là, Hạ Hành Chi vậy mà lại thực sự có thể làm được điều này. Hắn gật đầu, biểu cảm cũng hơi bất ngờ: "Cô còn có Quái đàm quy tắc nào muốn giới thiệu à? Tôi còn tưởng cô tiêu diệt nguồn ô nhiễm của mọi Quái đàm quy tắc mình đã trải qua chứ."
"Quán bar Bến Đò, anh có thể đưa cô bé đến quái đàm quy tắc này không?"
Trong quái đàm quy tắc này vốn có một mảnh vỡ, chính là người mập. Nhưng người mập đã bị cô mang đi, biến thành mảnh vỡ hấp thụ. Tô Dung cảm thấy Tinh Tinh hoàn toàn có thể thay thế vị trí của người mập.
Những người dân địa phương trong quái đàm quy tắc này tuy không mấy thân thiện với các điều tra viên, nhưng lại khá thân thiện với các mảnh vỡ, ít nhất thì tên mập cũng sống khá ổn ở đó.
Cô thực sự không có nhiều quái đàm quy tắc chưa tiêu diệt nguồn ô nhiễm, tính đi tính lại, ngoài "Quái đàm quy tắc quán bar Bến Đò" thì cũng chỉ có "Quái đàm quy tắc ma sói" mà cô vừa trải qua.
Chắc chắn là quái đàm sau không thích hợp để con người sinh sống, vậy thì chỉ còn quái đàm trước. Mặc dù không có tự do, nhưng ít nhất quái đàm quy tắc này không yêu cầu cơ thể phải có bệnh tật.
Hiển nhiên Hạ Hành Chi đã từng nghe đến cái tên "Quán bar Bến Đò", nghe vậy liền giơ ngón tay cái ra hiệu: "Ok.”
“Sau khi cô bé vào đó thì sẽ thế nào? Vẫn là Tinh Tinh sao?” Tô Dung có chút không chắc chắn mà hỏi, nếu sau khi Tinh Tinh vào rồi biến thành một người béo ú, thì cô cảm thấy mình hơi không thể chấp nhận được.
Thế nhưng Hạ Hành Chi đối với chuyện này cũng không rõ lắm: "Tôi không chắc, ai mà biết được quái đàm quy tắc sẽ sắp xếp cho cô bé một thân phận như thế nào. Nhưng đợi sau khi cô bé vào rồi, tôi có thể nhìn một chút rồi về kể lại tình hình cho cô."
Nói đến "Quán bar Bến Đò", Bạch Liễm đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Có muốn đi dạo một vòng ở thị trấn bên ngoài quán bar không? Trong quái đàm quy tắc, chắc em không có cơ hội ra ngoài đúng không?"
Tô Dung nghe vậy, đôi mắt trở nên sáng ngời. Trong quái đàm quy tắc, cô đúng là không có cơ hội rời khỏi quán bar, về thị trấn bên ngoài quán bar cô chỉ nghe qua chứ chưa từng tận mắt chứng kiến.
"Được, thị trấn bên ngoài quán bar có phải nằm bên bờ Hoàng Tuyền không?" Nghĩ đến thông tin có được hôm đó, Tô Dung hỏi.