Bạch Liễm lắc đầu: "Nói chính xác hơn thì quán bar nằm bên bờ Hoàng Tuyền, bên cạnh là chợ Quỷ. Hai nơi này cùng bao bọc xung quanh Hoàng Tuyền, bên ngoài mới là thị trấn."
Hạ Hành Chi bên cạnh gật đầu: "Con người không thể đến quá gần Hoàng Tuyền, âm khí quá nặng sẽ bị phản phệ. Tất nhiên, trên thực tế thì dù có cách xa một khoảng, sống lâu dài ở đó cũng sẽ có vấn đề, sau khi cô đi cùng bọn tôi thì sẽ biết."
Hắn nói xong đóng hộp lại rồi bỏ vào túi, nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác, tiện tay đeo thêm cho mình một chiếc kính.
Theo quan sát của Tô Dung, dù là Bạch Liễm hay Hạ Hành Chi thì đều không bị cận thị. Vậy mà khi làm việc, cả hai đều thích đeo một chiếc kính. Theo lời giải thích của Bạch Liễm thì đeo kính sẽ có vẻ chuyên nghiệp hơn, khiến người khác tin tưởng hơn.
Với lời giải thích này, Tô Dung không tin một chút nào. Ở thế giới cũ, anh còn cần người khác tin tưởng sao? Danh tiếng đã đầy ắp rồi còn gì?
Một số người thích giả vờ nghiêm túc, phải nói rằng, hai người này có thể trở thành bạn bè cũng là do có chung một điểm chung
“Cậu cũng muốn đi sao?” Bạch Liễm trông có vẻ không vui, anh thực sự không vui, vốn định cùng cộng sự của mình đi hẹn hò ở thế giới khác, kết quả tên này lại nhất quyết phải đi theo, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hạ Hành Chi cười khúc khích: “Tôi không phải muốn mang mảnh vỡ đến ‘Quán bar Bến Đò’ sao? Đi cùng hai người các người sẽ an toàn hơn, tránh cho trên đường lại bị người ta ám sát.”
Nghe vậy, Tô Dung lập tức sa sầm mặt: “Vậy thì anh cứ tự đi một mình đi.”
Bạch Liễm thế nào thì cô không biết, nhưng dù sao thì cô vẫn chưa có đủ dũng khí để một chọi mười. Nghề nào cũng có chuyên môn riêng, cô đến đây để phá án, chứ không phải để làm vệ sĩ.
"Không, không, không, tôi đang nói đùa thôi. Họ không thể tìm thấy tôi đâu." Hạ Hành Chi quả quyết nhận thua, hắn rất tò mò về cách ở chung của hai người này, tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội quan sát cận cảnh như vậy.
Câu nói này Tô Dung vẫn tin, Hạ Hành Chi nếu không có bản lĩnh như vậy thì đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Đối với cách làm giàu của hắn, Tô Dung thực sự cũng rất tò mò, vì vậy trong khi Bạch Liễm đang không vui, cô gật đầu, đồng ý để hắn đi cùng.
Mặc dù không muốn buổi hẹn hò bị người thứ ba phá hỏng, nhưng Bạch Liễm vẫn không phản bác Tô Dung, lấy ra [Cánh cửa thần kỳ], đặt xuống đất. Bản thân anh là người thiết kế ra “Quái đàm quy tắc quán bar Bến Đò", tất nhiên là có đồ vật của thị trấn bên ngoài.
Mở cửa, ba người lần lượt nhảy vào trong.
Rơi xuống đất, đây là một mảnh đất xám xịt. Tô Dung vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình đang ở trong một con hẻm nhỏ, xung quanh là những bức tường nhà cao lớn cũng xám đen, trông rất thiếu sức sống. Dọc theo những bức tường, mọc một số loại cây đen, trông giống như cỏ, nhưng màu sắc lại không giống lắm.
Bầu trời ở đây cũng xám xịt, thậm chí còn đen hơn cả bầu trời ở thế giới qquái đàm. Toàn bộ không gian không giống như ở nhân gian, mà giống như ở địa phủ. Nhưng nghĩ đến bên cạnh có Hoàng Tuyền thì cũng dễ hiểu.
Bạch Liễm đứng bên cạnh cô, cũng theo ánh mắt của Tô Dung mà ngước lên nhìn trời: "Nơi này quanh năm không thấy ánh sáng, lại thêm âm khí nặng nề, diện mạo của cư dân đều có chút vấn đề."
Nói xong, anh tự đeo cho mình một chiếc mặt nạ bạc, khoác lên mình chiếc áo choàng đen không biết lấy từ đâu ra.
Thấy vậy, Tô Dung vận dụng [Mặt nạ ảo thuật], cũng biến cho mình một bộ áo choàng đen.
Ba người cùng nhau đi ra ngoài, khu vực này toàn là nhà cấp bốn, hầu như không có nhà cao tầng nào. Nhìn vào giống như những khu ổ chuột hoặc nhà bị bỏ hoang, rất tồi tàn.
Tuy nhiên, sự tồi tàn chỉ giới hạn ở những ngôi nhà cấp bốn, một khi có ngôi nhà cao hơn hai tầng, nó sẽ trở nên cao cấp hơn hẳn. Mặc dù vẫn là màu xám, nhưng có thể thấy một chút màu đỏ sẫm. Trang trí theo phong cách cổ kính, vẫn là kết cấu gỗ. Tạo nên sự tương phản rõ rệt với những ngôi nhà bỏ hoang bằng đất và ngói xám bên cạnh.
"Những ngôi nhà cấp bốn và nhà hai tầng ở đây có gì khác nhau không? Tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?" Tô Dung tò mò hỏi.
"Những ngôi nhà hai tầng đó là nơi ở của quỷ sai và một số kẻ khá lợi hại, tất nhiên là cao cấp rồi. Những nơi khác... những người ở lại đây ban đầu hầu hết đều là người già yếu, tàn tật không thể di chuyển, chẳng khác gì cô hồn dã quỷ, đương nhiên nhà cửa cũng chẳng khá khẩm gì." Bạch Liễm nhún vai, "Mặc dù bây giờ bọn họ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa."
Rốt cuộc, hồn phách cũng không đến được tay bọn họ, có năng lực cũng chẳng biết thể hiện vào đâu. Nếu không phải Phong Đô Đại Đế vẫn đang chống đỡ trong quán bar, thì những quỷ sai này có lẽ đã sớm cúi đầu xưng thần với "Nó" rồi.
Nghe xong lời giải thích, Tô Dung nhíu mày: "Đầu trâu mặt ngựa?"
Nghe cô nói, Bạch Liễm lập tức hiểu được suy nghĩ của cô, bật cười nói: "Đừng nghĩ nữa, không có khuôn mặt kỳ quái nào hết, toàn là mặt người thôi."
Nghe vậy, Tô Dung thất vọng thu hồi ánh mắt. Cô còn tưởng mình có thể nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa thật cơ, hóa ra chỉ là vui mừng hão.
Nhưng mà thật ra cũng chẳng có gì đáng mong đợi, khi ở Thành phố động vật, những gì nên xem thì đã xem hết rồi. Ngay cả người đầu cá kỳ lạ hơn cô cũng từng thấy, hình như thật sự không cần phải gặp đầu trâu mặt ngựa nữa.
Đi được vài bước, có hai người từ góc cua đi ra. Thân hình họ rất cao gầy, toàn thân xanh lè, tóc thì màu vàng. Trông giống như cây hành hóa thành tinh vậy.
Gò má cao, má hóp, một bên miệng xanh xao, một bên thì đen thui. Không thể phân biệt được giới tính, thậm chí không nhìn ra hình người.