Thật ra ở thế giới cũ, cô cũng ít khi đến công viên giải trí, số lần ít ỏi đó đều là đi phá án. Phải nói rằng, nơi này có vẻ hơi khắc cô.
Tất nhiên, công viên giải trí bình thường không có những trò chơi mạo hiểm như “Khu vui chơi Mắt To". Ngưỡng sợ của hai người đều rất cao, điều này dẫn đến việc họ có thể chơi bất kỳ trò chơi nào. Không có chuyện ai đó sợ hãi mà chỉ có thể đứng dưới chờ.
Cả một ngày, hai người chơi rất vui vẻ. Không phải vì thích trò chơi giải trí mà chủ yếu là tận hưởng cảm giác được ở bên nhau.
Ra khỏi công viên giải trí, hai người thong thả đi về nhà. Bạch Liễm đã sớm tạo cho mình một thân phận giả, thậm chí còn mua một căn hộ đối diện nhà Tô Dung. Hai người đi cùng nhau, cho dù bị điều tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
"Em nói với 'Ý thức thế giới' rằng sau khi mọi chuyện kết thúc, em muốn trở về thế giới của chúng ta." Tô Dung tùy tiện mở lời, đây cũng là điều mà cô hơi muốn trò chuyện cùng anh.
Bạch Liễm đã sớm biết được sự lựa chọn của Tô Dung, anh gật đầu: "Thế giới ban đầu vẫn thích hợp với chúng ta hơn."
Nghe anh nói vậy, Tô Dung vốn định thốt ra câu hỏi bỗng không cần phải hỏi nữa. Cô vốn định hỏi Bạch Liễm có muốn ở lại không, dù sao nghề nghiệp của anh là luật sư, ở thế giới nào cũng có tiền đồ. So với thế giới ban đầu, thế giới này lại càng an toàn hơn.
So sánh cả hai, Tô Dung chỉ có 95% nắm chắc Bạch Liễm sẽ cùng cô rời đi. Đã không phải là trăm phần trăm, vậy thì vẫn nên hỏi ý kiến của đối phương thì hơn.
Nhưng vừa rồi đã nghe được lời của đối phương, 5% còn thiếu kia lập tức được bù đắp, Tô Dung có trăm phần trăm nắm chắc Bạch Liễm sẽ cùng cô ra đi. Đương nhiên cũng không cần phải hỏi câu hỏi này nữa.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, nếu Bạch Liễm thực sự chọn ở lại, cô sẽ làm gì?
Việc trực tiếp trói anh mang về có vẻ không lịch sự lắm, nhưng ở lại cũng không thể. Thế giới này không phải là nơi phù hợp cho cô, ở lại để trở thành một con sâu rảnh rỗi không phải là điều cô muốn. Cô sẽ không từ bỏ tương lai vì người khác.
Nhưng việc thường xuyên đi hai các thế giới có lẽ sẽ được, khi cô đã cứu thế giới này, "ý thức thế giới" không thể từ chối yêu cầu của cô.
Thậm chí cô còn nghĩ ra cả tiêu đề cho giới truyền thông vô lương tâm ở thế giới cũ: "Bí ẩn về thám tử nổi tiếng Tô Dung biến mất vào cuối mỗi tháng, đó là sự méo mó về nhân tính hay sự tha hóa về đạo đức?".
Bên kia, Bạch Liễm đột nhiên hiểu ra hàm ý trong câu hỏi vừa rồi của Tô Dung.
Anh dừng lại, nắm lấy tay Tô Dung, kéo cô đứng lại. Sau đó, chăm chú nhìn cô: "Mặc kệ em chọn gì, anh đều đồng ý và cùng em rời đi. Thế giới cũ cũng được, thế giới này cũng được. Ngay cả khi em muốn đến một thế giới mới để phiêu lưu, anh cũng sẽ đi cùng em."
Nói xong, anh nhíu mày, tỏ vẻ tức giận: "Vậy nên, lúc nãy em có phải đang nghi ngờ anh sẽ chọn ở lại không?"
Tô Dung: "..."
"Em chột dạ rồi." Bạch Liễm sâu kín nói
"Khụ, chuyện đó, anh đừng vu khống cho em, tội vu khống là phải chịu án phạt đấy." Tô Dung không có lý nhưng vẫn tỏ ra hùng hồn, dùng chính những lời cứng rắn trước đó của Bạch Liễm để phản bác lại anh.
Bạch Liễm hừ lạnh, bước nhanh về phía trước, nhưng tốc độ vẫn chỉ duy trì ở mức nhanh như người bình thường đi bộ. Tô Dung vội vàng đuổi theo, cười nịnh nọt: "Hôm nay để em nấu cơm nhé?"
"Em đang phạt em hay phạt anh đây?" Bạch Liễm liếc cô một cái, khó chịu nói, "Hôm nay nấu cơm thì phụ anh một tay."
"Được, không thành vấn đề!"
Mấy ngày sau, Hạ Hành Chi bên kia đã gửi tin nhắn đến. Mảnh vỡ của Tinh Tinh cuối cùng đã biến thành một cô gái, cũng tên là Tinh Tinh. Ký ức của cô bé là kiếp trước vì lý do sức khỏe mà phải nằm viện không thể ra ngoài, thế là một linh hồn thoát xác, vô tình đến quán bar này.
Vì là thể xác linh hồn nên cuối cùng cũng không còn phải chịu đựng sự giày vò của bệnh tật nữa, nhưng cũng không thể rời khỏi quán bar. Lần trải nghiệm này gần như giống hệt với ký ức của cô bé ở trong Quy tắc quái đàm lần trước.
Kết quả này đối với Tô Dung mà nói có thể coi là ngoài ý muốn, cơ bản là giống với Tinh Tinh mà cô quen biết, chứ không thực sự trở thành người béo thứ hai.
Nếu Tinh Tinh thực sự trở thành một người hoàn toàn khác, thì cô thực sự không biết mình có đang đền đáp cô bé hay không.
May mắn thay, mọi thứ đều được sắp xếp tốt nhất, vì tính đặc thù của quy tắc quái đàm này, Tô Dung cũng không phải lo lắng Tinh Tinh thực sự có thể tiêu diệt quy tắc quái đàm, tự mình lên nắm quyền.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, kỳ nghỉ hè trôi qua trong nháy mắt. Điều đáng nói là, trong hơn một tháng tiếp theo, Tô Dung không còn bị chọn vào quy tắc quái đàm nữa. Bình an trải qua một kỳ nghỉ hè bình thường.
Chớp mắt đã đến ngày khai giảng, Bạch Liễm cũng cần phải trở về bên cạnh "Nó", để tránh bị "Nó" phát hiện ra điều bất thường.
Khi nghe được chuyện này, Tô Dung có chút kinh ngạc hỏi: "Nó” sắp thức tỉnh sao? Hành động của 'Ý thức thế giới' chậm thế?"
"Chính vì hành động của 'Ý thức thế giới' quá nhanh, nên "Nó" cảm thấy nguy hiểm, vì thế mới thức tỉnh sớm." Bạch Liễm lắc đầu nói với Tô Dung, "Không có gì bất ngờ thì không bao lâu nữa, 'Khu dân cư Hương Thảo' sẽ mở ra."
Nghe vậy, Tô Dung lập tức hiểu ra. Xem ra cô sắp bước vào 【Quy tắc quái đàm cố định】 mới rồi. Theo những manh mối thu được trước đó, thì "Khu dân cư Hương Thảo" có lẽ sẽ không dễ dàng, thậm chí còn có thể lật đổ nhận biết về quy tắc quái đàm trước đó.
Rất có khả năng cô sẽ bị cuốn vào quái đàm này vì vận may của cô. Tô Dung nhún vai: "Hy vọng là không phải bị lôi vào quái đàm quy tắc nào, trước khi tiến vào [Quái đàm quy tắc cố định] này.”
Như vậy, cô cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, dưỡng sức để chuẩn bị cho [Quái đàm quy tắc cố định] này.
Trước trạm xe lửa, Tạ Kha Kha cúi đầu chào tạm biệt gia đình. Đến khi gia đình đã đi hết, cậu ta mới quay lại bên Tô Dung, buồn bã nói: "Lại phải về trường rồi.”
Vì tính cách rất thú vị, lại hào phóng nên Tạ Kha Kha rất được yêu quý trong trường. Nhưng điều đó không ngăn cản được việc cậu ta không thích khai giảng, ai bình thường lại thích đi học chứ?
Tô Dung vừa cúi đầu xem giờ, vừa tiện miệng hỏi: "Dạo này thế nào? Có bị chọn vào quái đàm quy tắc không?"
Tạ Kha Kha không giấu chuyện gì trong lòng, dễ dàng bị chuyển hướng sự chú ý, phấn khích nói: "Rất tốt, cả nhà tôi đi chơi ở Tam Á một chuyến, dạo này cũng không bị chọn vào quái đàm quy tắc nào!"
"Vậy thì tốt..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì Tạ Kha Kha lại vui vẻ kể về trò chơi mới mà cậu đã trải nghiệm: "Tôi còn đi chơi trò “Kịch bản giết người”, thú vị lắm, mặc dù tôi không đoán đúng gì cả, nhưng cảm thấy rất vui!"
Tô Dung: "..."
Biểu cảm của cô bỗng trở nên méo mó, tại sao ngay cả những người chơi ‘Kịch bản giết người” cũng không bị chọn vào quái đàm quy tắc, còn cô chơi ma sói lại bị bắt vào? Điều này hoàn toàn không khoa học!
Nhận thấy biểu cảm của cô, Tạ Kha Kha nghi hoặc gãi đầu: "Sao vậy? Tô Dung, cậu cũng muốn “Kịch bản giết người” à?"
Tô Dung cười giả lả: "Đi nhanh đi, tàu sắp đến rồi.”