Nói xong, hắn tức giận bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó, miệng lẩm bẩm: "Quyền hạn, quyền hạn, tôi sẽ tắt quyền hạn của anh ngay!"
Sở Dung chứng kiến tất cả những điều này quay sang nhìn Bạch Liễm: "Em tưởng mỗi lần sử dụng đạo cụ này đều phải tự lắp cánh cửa, hóa ra còn có thể xuất hiện trực tiếp như vậy sao?"
"Không, chủ yếu là vì anh ta thường phải quay lại văn phòng, nên anh ta đã tạo ra một phiên bản đơn giản, chỉ có thể truyền tống theo hướng nhất định của [Cánh cửa thần kỳ]. Chỉ cần búng tay là có thể mở." Bạch Liễm trả lời vừa đi vừa theo Tô Dung dọc theo phố, "Lần trước anh ta đã đưa một phần quyền hạn này cho anh, để làm bảo hiểm cho mình. Vẫn chưa tắt."
"Ừm..." Anh xoa xoa cằm, "Chắc bây giờ anh ta đã muốn tắt cho quyền hạn này rồi."
Tô Dung im lặng nửa giây mặc niệm cho Hạ Hành Chi đã kết bạn với một người bạn xấu như thế này, sau đó vui vẻ chuyển chủ đề: "Nơi này có vẻ không thích hợp để đi dạo."
Có cảm giác như đang lấy nỗi khổ của người khác làm niềm vui. Ở thế giới cũ, nếu đi lang thang ở khu ổ chuột, thì cần phải luôn cẩn thận với những họng súng núp trong bóng tối. Người ta có thể không vì tiền cũng không vì tình, chỉ là thấy bạn không vừa mắt.
Bạch Liễm cũng cảm thấy nơi này không thích hợp để hẹn hò, không liên quan gì đến phẩm chất đạo đức, mà hoàn toàn là vì cảnh vật nơi đây quá tệ. Ai lại đi hẹn hò với người mình thích ở địa ngục chứ?
“Về lại thế giới thực đi, ở đây lỡ bị kéo vào quái đàm quy tắc thì phiền lắm.” Bạch Liễm vừa nói vừa lấy ra cánh cửa
Tô Dung gật đầu đồng tình, lần trước cô tùy tiện đi xe buýt cũng bị kéo vào, vận may này cũng chẳng ai bằng. Hai người bọn họ đi cùng nhau, ước chừng l vận xui bao vây, đi đâu cũng có thể bước vào quái đàm quy tắc.
Chưa kịp hành động, Tô Dung đã cảm nhận được mặt đất rung chuyển nhẹ. Cô muốn hỏi xem âm phủ cũng có động đất không? Lời còn chưa thốt ra, thì thấy phía trước chỗ rẽ dần dần xuất hiện một cái bóng khổng lồ.
Hai người không trao đổi nửa lời, liền ăn ý lùi lại, trực tiếp rẽ ra khỏi con hẻm này, trốn ở một chỗ rẽ khác. Bạch Liễm đặt cánh cửa xuống đất, tiện cho bọn họ lát nữa rời đi ngay.
Chuẩn bị xong đường lui, hai người này mới thò đầu ra. Đập vào mắt là một người đàn ông cao đến tận hai mét, chiều ngang cũng hai mét, để trần nửa thân trên, mặc quần đùi, đầu to tai lớn.
Hắn thực sự xứng đáng với cụm từ "đầu to tai to", lớp mỡ bụng dày tới năm ngấn. Giữa mỗi ngấn mỡ đều tiết ra chất nhờn màu vàng, trông rất ghê. Không chỉ bụng, mà toàn thân hắn, kể cả mái tóc bù xù, trông như chưa từng gội từ khi sinh ra, đều tiết ra thứ chất nhờn màu vàng này.
Nhìn thấy hắn như vậy, Tô Dung cảm thấy quen thuộc. Cô lấy ra từ trong túi một lon chứa chỉ còn một ít dịch màu vàng, hỏi người đàn ông tỏ vẻ cảnh giác, không dễ chọc trước mặt: "Đây có phải là hàng anh bán không?"
Chớp mắt nhìn thấy lon, người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên. Khi nghe câu hỏi của Tô Dung, khuôn mặt hung dữ lúc đầu ngay lập tức trở nên cẩn trọng: "Đúng là hàng tôi bán, có vấn đề gì khi sử dụng sao?"
Hắn bán hàng đã lâu nhưng chưa bao giờ gặp phải khách đến tận nhà cần hỗ trợ sau bán hàng, với tư cách là một người bán hàng, lúc này hắn tự nhiên rất hoang mang.
Thật là người này! Tô Dung có chút dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút thì nói: "Tôi có thể mua thêm một lon được không? Lon trước tôi mua đã dùng hết rồi."
Phải nói thứ này dùng làm keo dính thì đúng là tuyệt. Lần ở "Khu vui chơi Mắt To" kia, trò tháp thả quay như chong chóng mà cũng không hất văng bọn họ ra khỏi cột trụ.
"Tất nhiên... tất nhiên rồi!" Người đàn ông tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng gặp khách hàng nào quay lại, huống hồ là quay lại tìm riêng hắn. Đây chính là sự khẳng định tuyệt đối dành cho hàng hóa của hắn.
Hắn mò mẫm khắp nơi nhưng không tìm thấy cái bình. Bạch Liễm đưa cho hắn một chiếc cốc giữ nhiệt, bản thân anh có một không gian riêng, bên trong chứa không ít thứ. Hầu hết các đạo cụ quái đàm đều không thể lấy ra để cho người khác dùng, nhưng cốc nước bình thường như thế này thì vẫn được.
Người đàn ông nhận lấy chiếc cốc, bàn tay to gần bằng một cái rưỡi đầu Tô Dung tùy ý múc một nắm chất lỏng màu vàng từ bụng mình ra, sau đó hào phóng đổ toàn bộ vào chiếc cốc giữ nhiệt, đổ đầy ắp một cốc mới đưa cho Tô Dung: "Hai mươi tệ quái đàm, cảm ơn đã mua hàng."
Thực ra hai mươi tệ quái đàm chỉ có thể mua được một lọ nhỏ, nhưng khi trở thành khách quen thì lại có thể mua được cả một cốc giữ nhiệt, đúng là lời to.
Bên cạnh đó, Bạch Liễm không biết từ lúc nào đã đeo một đôi găng tay màu trắng, anh lịch sự nhận lấy chiếc cốc giữ nhiệt có dính chất nhầy trên thành cốc, trên mặt không hề lộ vẻ ghét bỏ: "Cảm ơn rất nhiều.”
Còn Tô Dung thì đưa cho hắn hai mươi tệ quái đàm: "Quá rẻ, anh đúng là một người bán hàng có tâm.”
Sau khi tiễn người đàn ông béo bụng cười tươi như hoa rời đi, Tô Dung và Bạch Liễm nhìn nhau. Bạch Liễm lấy khăn giấy lau sạch thứ gì đó trên thành cốc, rồi đậy nắp lại, sau đó mới đưa chiếc cốc giữ nhiệt này cho cô.
Tô Dung cất chiếc cốc giữ nhiệt đi, nhún vai: "Không tệ, không uổng công đến đây, còn kiếm được lời.”
Cuối cùng hai người đến công viên giải trí, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, công viên giải trí luôn chật kín người. Nhưng bản chất của những nơi như thế này là để náo nhiệt, nếu không có người thì ngược lại sẽ trở nên lạnh lẽo.
Sau khi sống lại, Tô Dung vẫn chưa từng đến công viên giải trí. Lần trước vẫn là đến "Khu vui chơi Mắt To".