Nữ cà chua xào trứng vẫn ngồi im trên ghế, Tiểu Lý từng cãi cọ với cô ta trước đó khẽ khạc một tiếng rồi bước đến bên cửa kính để quan sát kỹ hơn. Anh ta muốn xem liệu bây giờ có đang ở trong đường hầm hay không, vì trong hướng dẫn có nói rằng tốt nhất là nên nhìn xem khi tàu đi vào đường hầm. Nhưng trước tiên phải xác định được bên ngoài có phải đường hầm hay không đã.
Thật đáng tiếc là anh ta chẳng nhìn thấy gì cả, bên ngoài chỉ có một màu đen kịt.
Người ngồi cách Tô Dung một ghế là một cô gái, trong nhóm mười lăm người này chỉ có bốn cô gái, ít hơn những lần Tô Dung gặp trước đó.
Trong những quái đàm quy tắc đơn giản, số lượng nữ giới thường rất ít, thậm chí còn bị coi là gánh nặng. Nhưng trong những quái đàm quy tắc khó, tỷ lệ nữ giới lại cao hơn đáng kể, và mỗi người đều có khả năng tự bảo vệ mình.
Nữ cà chua ăn nói độc địa, vậy thì hẳn là cô ta phải có một đạo cụ quái đàm rất lợi hại hoặc bản thân cô ta có kỹ năng gì đó. Vài người đàn ông kia cũng chính vì kiêng dè điều này nên mới chỉ dám nói lời cay độc chứ không thực sự làm căng thẳng mâu thuẫn lên.
Cô gái ngồi cạnh nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi Tô Dung: "Cô không di chuyển à?"
"Chẳng phảic ô cũng không di chuyển à?" Tô Dung nhướng mày nhìn cô ta.
Cô gái ho khan một tiếng: "Tôi không dám di chuyển lung tung, nhưng Tôi muốn hỏi xem cô có sợ như tôi không thôi. Tôi tên là Kỳ Kỳ, chắc cô cũng không giống như người kia ngay cả giới thiệu mình cũng không muốn đi?"
Nói rồi cô ta liếc nhìn nữ cà chua, có vẻ hơi trách móc. Mặc dù trong quy tắc không yêu cầu bắt buộc, nhưng trong quái đàm quy tắc, việc một người đi một mình sẽ khiến người ta sợ hãi.
Ban đầu, cô gái này nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng làm quen với mọi người, tốt nhất là rủ thêm hai ba người cùng đi. Nhưng nữ cà chua lại làm như vậy, bây giờ ngay cả khi nói chuyện cũng phải cẩn thận để không bị chế giễu, thật là phiền.
“Tiểu Minh.” Tô Dung thật sự lười đặt tên cho mình nên chọn cái tên lấy ra từ sách giáo khoa.
Đối với cái tên giả này của cô, Kỳ Kỳ chấp nhận rất nhanh. Mặc dù cái tên "Tiểu Minh" nghe có vẻ quá tùy tiện, nhưng ít nhất cũng không làm mất mặt cô ta. Sau sự việc của cô gái cà chua, bây giờ cô ta đã rất hài lòng rồi.
Kỳ Kỳ đang suy nghĩ, cô ta có một kỹ năng đặc biệt, có thể chọn một điều tra viên trong quái đàm quy tắc để mượn vận may. Cũng chính nhờ kỹ năng này, cô ta mới có thể như hổ mọc thêm cánh, vượt qua nhiều lần quái đàm quy tắc.
Cái gọi là mượn vận may chính là mượn vận may của người khác rồi chồng lên mình, có thể mượn nửa vận may của người khác, thời gian sử dụng là cả một quái đàm quy tắc.
Nếu khi quái đàm quy tắc kết thúc, người bị mượn chết thì cô ta đương nhiên không cần phải trả lại vận may, nhưng nếu người kia không chết thì cô ta sẽ phải trả lại rất nhiều vận may, đó là một nửa vận may của chính cô ta, cộng thêm vận may cô ta mượn đối phương.
Nhưng cô ta không biết người khác may mắn đến mức nào. Sự khác biệt giữa con người thực sự lớn hơn sự khác biệt giữa người và lợn. Nếu mượn vận may của một người xui xẻo, thì kỹ năng của cô ta sẽ trở nên vô ích.
Đáng sợ hơn nữa là những người xui xẻo có thể sống sót đến ngày nay hoàn toàn nhờ vào sức mạnh thuần túy của họ, cho dù mượn vận may cũng có thể sẽ không chết, nói cách khác, cô ta không nhận được bất kỳ lợi ích nào.
Tất nhiên cũng không thể mượn vận may của người quá may mắn. Nếu như đối phương không chết, vận may cắn trả đó tuyệt đối sẽ giết chết cô ta.
Vốn dĩ cô ta muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người rồi xem liệu có thể biết được vận may của mọi người hay không, tuy nhiên, như sau chuyện cô gái cà chua làm, cô ta lập tức đánh mất cơ hội, cho nên vẫn phải bắt chuyện với người xung quanh mình trước.
"Không nghĩ đến lại bị quái đàm quy tắc chọn trúng, tôi thật sự xui xẻo." Cô ta giả vờ đau khổ nói.
Tô Dung không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta diễn. Bản thân cô là cao thủ trong khoản nói vòng vo, làm sao có thể không nhận ra Kỳ Kỳ đang cố tình gài cô?
Trong mắt cô, cách nói dối của Kỳ Kỳ thực ra quá rõ ràng, trò truyện tự nhiên thật sự không nên quá lộ liễu, than thở về vận may của mình trong quái đàm quy tắc với người lạ, trừ khi đối phương là kiểu như Tạ Kha Kha, nếu không thì sẽ không làm như vậy. Nếu muốn nói dối thì ít nhất cũng phải từ từ dẫn dắt chứ đột ngột chuyển sang chủ đề chính có phải hơi đột ngột?
Nếu như cô ta muốn thảo luận về quy tắc, Tô Dung vẫn nguyện ý nói chuyện với cô ta, nhưng nếu muốn lừa cô, vậy người ta chính là một tên ngốc.
Chỉ là không biết mục đích cô ta nói đến chủ đề này là gì, may mắn có vấn đề gì sao?
Thấy cô không lên tiếng, Kỳ Kỳ có chút xấu hổ, chuyện gì vậy? Cô ta lẩm bẩm trong lòng, đây không phải là kiểu giống cô gái cà chua đúng không? Trông không giống mà
Chẳng lẽ không nhận ra mình đang bắt chuyện sao? Cô ta do dự một chút rồi nói tiếp: "Thực ratôi nghĩ rằng những người được chọn vào quái đàm quy tắc có vẻ như đều không được may mắn lắm?"
Nếu câu trả lời của Tô Dung quả thực là như vậy thì chứng tỏ cô có vận may cũng bình thường, nếu cô trả lời mình có vận may tốt, vậy có lẽ cô không phải đang nói mình, tóm lại, dựa vào câu trả lời của đối phương, cô ta luôn có thể phán đoán được may mắn của người khác.
Thật ra thủ đoạn này càng thích hợp dùng khi mọi người cùng nhau trò chuyện, vận may là thứ dễ phàn nàn nhất, ai phàn nàn nhiều chắc chắn sẽ thường gặp xui xẻo, người ít nói sẽ gặp nhiều may mắn hơn.