Kỳ Kỳ lại muốn mắng cô gái cà chua lần nữa.
Nhìn thấy Kỳ Kỳ háo hức nhìn mình, Tô Dung ngây thơ hỏi: "Cho nên vận may của cô thật sự rất kém?"
Kỳ Kỳ: ". . ."
Cô ta cũng không ngờ được câu trả lời như vậy, thông thường người khác khi bị cô ta hỏi như thế chắc chắn sẽ bắt đầu nói về vận may của mình. Cho dù không nói về bản thân mình thì cũng sẽ nói về quan điểm của họ về vận may. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp người chuyển chủ đề sang chính chính cô ta.
"Haha, vận may của tôi có hơi kém." Cô ta cười gượng hai tiếng, dứt khoát từ bỏ việc tiếp tục gặng hỏi. Vận may của cô ta thực sự tệ, người trước mặt này đã hai lần né tránh câu hỏi của cô ta, khả năng lớn là cô ta không thể kiểm soát được . Tốt hơn hết là nên nhanh chóng tìm mục tiêu khác.
Thấy cô ta quay sang nói chuyện với người bên phải, Tô Dung lập tức hiểu rằng cô ta đã từ bỏ việc tìm kiếm vận may của mình. Đồng thời cô cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Có thể khiến cô ta bên trái không được thì tìm bên phải, chắc chắn phải có lợi ích gì đó, chứ không chỉ đơn thuần là để moi thông tin.
"Cạch..."
Đột nhiên, đôi tai của Tô Dung nhạy bén bắt được một âm thanh nhỏ. Không chỉ cô, Kỳ Kỳ bên cạnh cũng nghe thấy, cô ta không chắc chắn hỏi: "Vừa rồi có phải là..."
Đột nhiên, một cây cột trắng dựng đứng giữa hai người, đập nát phần ghế ở giữa. Sau đó, nó nhanh chóng thu lại biến mất.
Kỳ Kỳ há hốc miệng, ngây người tại chỗ, vẫn chưa kịp phản ứng.
Còn Tô Dung thì nhanh chóng nhìn sang bên cạnh. Quả nhiên, không chỉ có chỗ hai người họ, những nơi khác xung quanh cũng bắt đầu có những cây cột trắng rơi xuống. Đều cực kỳ nhanh, không cho mọi người cơ hội phản ứng.
Không khó để nhận ra, toàn bộ toa số 1 trừ góc nhỏ của nhân viên phục vụ, chỉ có ghế ngồi của điều tra viên là không có cây cột rơi xuống. Mà vừa rồi có hai người đi loanh quanh trong toa tàu, cố gắng tìm manh mối, thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị đập nát thành thịt vụn.
Có thể thấy được sức mạnh của những cây cột khi rơi xuống, căn bản là không có ý định để những người bị đập trúng sống sót.
Ngoài hai người có thực lực yếu kém đó ra, những người còn lại ít nhiều đều có chút bản lĩnh. Đủ loại đạo cụ và kỹ năng xuất hiện, sau một hồi luống cuống, họ đều trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, từ mười lăm người ban đầu chỉ còn lại mười hai người, vừa rồi lại có một người không kịp né tránh mà tử vong.
"Cái quái gì thế! Không có chút dấu hiệu nào báo trước cả!" Một người vừa thoát chết thở hổn hển vuốt ngực vừa lẩm bẩm chửi rủa. Anh ta không dám lớn tiếng trút giận, sợ chọc giận thứ quỷ quái ở đây.
Kỳ Kỳ cũng sợ hãi đến mức đồng tử co lại, quái đàm quy tắc này quá nguy hiểm, cô ta phải nhanh chóng "mượn" được vận may phù hợp mới được. Mà mục tiêu của cô ta chắc chắn phải nằm trong số những người vừa ngồi trên ghế!
"Chỉ sợ toa đầu tiên này đang dày mặt chúng ta, phải nhanh chóng đến toa khác mới thôi!" Không biết ai đã hét lên một câu như vậy.
Tiểu Lý cau mày nói: "Sao đi được đây? Chờ xem mấy cái cột này dừng tấn công khi nào đi, không thể cứ rơi xuống mãi được.”
Nhưng lời anh ta chưa dứt, một người đàn ông ngồi ở hàng ghế khác phía trước đã đứng bật dậy khỏi chỗ, nhân lúc cột phía trước vừa nhấc lên, anh ta nhanh chóng lao ra ngoài.
Sau đó anh ta vừa đi vừa ngoái đầu lại vẫy tay với mọi người đang ở phía sau: "Tôi đi khám phá trước đây, các bạn từ từ đợi nhé, tạm biệt!"
"Chậc, đi nhanh như vậy để đầu thai à.” Tiểu Lý lẩm bẩm chửi khẽ.
Tô Dung lặng lẽ quan sát xung quanh, trong lòng đã có kế hoạch. Cô nói với Kỳ Kỳ bên cạnh: "Cho tôi mượn chỗ ngồi của cô một chút.”
"Hả?" Kỳ Kỳ chưa kịp phản ứng thì cái cột đã hạ xuống. Ngay giây tiếp theo, cái cột lại nhấc lên, Tô Dung nhân lúc này nhanh chóng ngồi vào chỗ của cô ta. Cửa thông giữa toa số 1 và toa số 2 nằm chính giữa, chỗ ngồi của Kỳ Kỳ tương đối gần hơn, vì vậy Tô Dung mới phải mượn đường.
Chỉ cần quan sát một chút là có thể phát hiện ra , mỗi lần cột hạ xuống rồi nhấc lên lại đều có ít nhất một giây. Những điều tra viên như bọn họ vốn đã được tăng tốc độ, muốn đổi sang chỗ của người khác trong vòng một giây là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần phối hợp tay chân một chút, tận dụng khoảng thời gian giữa các lần cột hạ xuống, bọn họ có thể nhanh chóng thoát khỏi toa số 1.
Lúc này, đã có không ít người nghĩ ra cách, họ dùng những phương pháp khác nhau để thoát khỏi nơi này. Kỳ Kỳ vốn đã ở gần cửa hơn Tô Dung, sau khi thấy động tác của Tô Dung thì lập tức hiểu ra, cô ta bước ra trước cô.
Tô Dung không vội, cii từ từ di chuyển đến gần cô tiếp viên áo đỏ. Từ khi vào đây, cô ta vẫn luôn ngồi tại chỗ, biểu hiện rất bình thản, chắc chắn là đã biết trước sẽ có chuyện gì xảy ra ở đây.
"Tiếp viên, tôi muốn hỏi khi nào thì xe thức ăn đến?" Tô Dung không hỏi tại sao trong toa lại có nguy hiểm như vậy, mà hỏi một câu khác.
Sau khi xe thức ăn đến, chắc chắn mấy cái cột ở đây sẽ không còn lên xuống nữa, nếu không thì làm sao đưa thức ăn vào được? Vì vậy, hỏi câu này có thể moi được một số thông tin hữu ích.
Cô tiếp viên không ngờ lại là câu hỏi này, cô ta sửng sốt một chút rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó trả lời: "Một giờ nữa sẽ đến một chuyến.”
Vậy là muộn nhất là một giờ nữa, tình hình ở đây sẽ dừng lại. Tô Dung gật đầu, lại hỏi: "Tại sao bên ngoài toa xe của chúng ta lại tối đen như vậy?"
"Bên ngoài vốn phải tối chứ, không phải sao?" Ánh mắt cô tiếp viên lóe lên một tia sáng rồi trả lời.