Từ điểm này có thể nghĩ đến việc, giao những kẻ nói năng lung tung này cho nhân viên phục vụ có lẽ sẽ nhận được một số lợi ích.
Lại nhớ lại quy tắc thứ năm [Nhân viên phục vụ sẽ đẩy xe đẩy bán hàng cho hành khách], lúc đầu mọi người đều nghĩ người đến bán hàng trên xe đẩy sẽ là nhân viên mặc áo đỏ. Nhưng cuối cùng người nhân viên phục vụ đến lại là nhân viên mặc đồ đen.
Điều này đủ khiến Tô Dung cảnh giác với ba chữ “nhân viên phục vụ” không được ghi rõ màu sắc trong quy tắc.
"Nhân viên phục vụ" không nhất thiết phải là nhân viên phục vụ mặc đồ đỏ.
Vì vậy, cô quyết định giao anh Triệu và những người khác cho nhân viên phục vụ mặc đồ trắng, quả nhiên đã đạt được mục đích của mình.
Nhân viên phục vụ mặc đồ trắng dẫn họ đến toa số 1, đi thẳng về phía trước. Bức tường cuối cùng của toa tàu đột nhiên thụt lùi lại mở ra một lối đi , cuối cùng tạo thành một lỗ hổng.
"Đây là buồng lái." Nhân viên mặc đồ trắng trả lời, sau đó quay người rời đi, quay lại toa số 2.
Mấy người bước vào, phát hiện buồng lái không có một bóng người. Kỳ Kỳ không nhịn được mà phàn nàn: "Vốn dĩ không có người lái xe, hèn gì không đến được điểm cuối!"
Nơi này thực sự giống như buồng lái của một đoàn tàu thông thường, phía trước là một màn hình lớn bằng kính, bên ngoài tuy cũng là một màu đen kịt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, còn có thể nhìn rõ đường ray mà đoàn tàu đang chạy. Có rất nhiều đường ray, đan xen và uốn lượn, còn đoàn tàu thì kiên định chạy theo một hướng.
Tiểu Lý nhìn những dụng cụ chuyên nghiệp đó, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ngượng ngùng: "Cái đó, ai trong các người biết lái loại xe này không?"
"Không khó, chúng ta chỉ cần nắm được hướng là được." Tô Dung, người đã từng trải nghiệm loại xe tự lái này trong "Quái đàm quy tắc về taxi Tích Tắc", trả lời, tiện thể liếc nhìn những nút bấm lòe loẹt kia.
Những nút bấm này tuy phức tạp nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, chỉ có ba nút có chữ ghi trên đó. Nghĩa là chỉ có ba nút cần họ bấm mà thôi. Cô chỉ vào hai trong số nút bấm đó, rồi nói: "Rẽ trái, rẽ phải, chúng ta chỉ cần điều khiển hai nút này là được."
Quái đàm quy tắc sẽ không cố tình tạo ra sự bất công, việc lái xe taxi thông thường còn ần phải suy nghĩ xem có ai không biết lái xe hay không, huống hồ là lái tàu?
Còn nút cuối cùng có chữ là nút mở cửa, tức là khi tàu chạy đến ga cuối, họ chỉ cần nhấn nút mở cửa, sau đó xuống xe là được.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve những nút bấm đó, đột nhiên hỏi: "Các người có biết cách phá hủy một đoàn tàu không?"
". . . Phá hủy thế nào?"
Tô Dung cụp mắt không nói, chỉ lặng lẽ nhìn đường ray phía trước, như thể câu hỏi vừa rồi chỉ là nói suông.
Một lát sau, bên cạnh đường ray trước màn hình đột nhiên xuất hiện một ngã ba. Mặc dù tầm nhìn ở đây rất thấp, nhưng vì đèn pha phía trước xe bật sáng nên có thể nhìn thấy phạm vi khoảng năm mươi mét.
Từ vị trí hiện tại, có thể thấy một biển chỉ dẫn ở giữa ngã ba phía xa. Vì có thị lực tốt nên mọi người đều nhìn rõ chữ trên biển báo. Bên trái hiển thị hướng đến vòng lặp, bên phải hiển thị hướng đến đích đến.
Đồng thời, nút bấm bên trái bật lên một chút ánh sáng, bắt đầu nhấp nháy. Nếu không có gì bất ngờ thì chiếc xe này được cài đặt để tự động chọn hướng đi bên trái. Khi đến ngã ba, nút bên trái sẽ tự động nhấn xuống. Đây cũng chính là lý do tại sao quy tắc cuối cùng nói chiếc xe này dù thế nào cũng không thể đến đích, vì nếu không có ai điều chỉnh thì nó sẽ liên tục tuần hoàn.
Khi đoàn tàu chạy đến ngã ba, Tô Dung không chút do dự nhấn nút bên phải, mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Nam quả cà lộ vẻ phấn khích: "Cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.”
Trải qua quái đàm quy tắc kỳ lạ này, anh ta thực sự cảm thấy kiệt sức. Không giống như sự tỉnh táo thường xuyên của những người khác, anh ta thường xuyên do dự. Nếu không phải vì cuối cùng đã chọn đúng, thì không biết sẽ ra sao.
Tuy nhiên, phải nói rằng, có một người giỏi trong nhóm thì thật tốt. Nếu không có Tô Dung, thì quái đàm quy tắc này chưa nói đến việc cả nhóm bị diệt vong, thì ít nhất hầu hết mọi người đều phải chết. Có lẽ chỉ có một hoặc hai người có thể sống sót.
Và trong số một hoặc hai người đó, chắc chắn không thể có anh ta.
“Các người đi đến trước cửa đi, tôi sẽ canh chừng. Nhớ là khi mở cửa là phải ra ngay, kẻo đêm dài lắm mộng.” Tô Dung vừa nói vừa ngồi vào ghế lái, sau đó lại nhấn mạnh lần nữa: "Dù có chuyện gì xảy ra, sau khi mở cửa phải xuống xe thật nhanh. Tôi nghi nếu chậm một bước, sẽ có thứ kỳ lạ cản trở chúng ta.”
Ngay khi lời này vừa thốt ra, mọi người vốn chỉ gật đầu cho có lệ lập tức nghiêm túc hẳn lên, hạ quyết tâm một khi cửa vừa hé mở một khe là sẽ lập tức chen nhau ra ngoài. Họ tuyệt đối không thể chết trước một bước khi sắp được ra ngoài.
Không ai hỏi Tô Dung làm sao biết được chuyện này, những biểu hiện trước đó của cô đã giành được sự tin tưởng của họ, huống hồ nói dối trong tình huống này cũng chẳng có ích gì. Giống như cô vừa nói, để tránh đêm dài lắm mộng, xuống xe càng nhanh càng tốt.
Còn việc để Tô Dung ở lại mở cửa, mọi người đều rất yên tâm. Rốt cuộc, nhờ có Tô Dung dẫn đường, họ mới có thể đi đến được đây trong quái đàm quy tắc này. Mặc kệ ai xảy ra chuyện, cô cũng không thể gặp chuyện được.
Mọi người đều yên tâm để cô dẫn dắt đến điểm cuối. Tuy nhiên, anh chàng cool ngầu vẫn có chút lo lắng, hỏi: "Cô bảo đi ra chậm sẽ bị thứ kỳ lạ cản trở, vậy cô ở lại cuối cùng như thế này, chẳng phải là tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm sao?"