Nhưng mà dù gọi Tô Dung là “Dung Dung” hay “Tiểu Dung” thì nói thật cô ấy đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Không phải là cái tên đó kỳ lạ, chỉ là không thể gọi Tô Dung bằng những cái tên như vậy. Liễu Đình Nhã suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù bình thường có vẻ như không biểu hiện gì nhưng Tô Dung luôn khiến người ta có cảm giác rất xa cách.
Đây cũng không phải là sự xa cách mà cô cố ý tạo ra, mà là thể hiện ra một cách rất kỳ lạ trong cuộc sống hàng ngày. Liễu Đình Nhã lắc đầu, không nghĩ đến những thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao này nữa.
“Thật ra thì tôi cũng vào rồi.” Tô Dung gật đầu, vì hai người này đều vào rồi, nếu cô không vào thì có vẻ như quá lạc lõng.
Hơn nữa quan trọng nhất là Tô Dung cảm nhận được một chút bất thường.
Trước đó đã nói, việc điều tra viên được chọn vào quái đàm quy tắc thực ra là chuyện có xác suất rất nhỏ, có rất nhiều điều tra viên có thể vài năm cũng không được chọn vào một lần. Giống như Điền Khinh Khinh, từ sau lần đầu tiên bị bắt buộc vào thì đã gần một năm rồi vẫn chưa vào lại. Liễu Đình Nhã cũng chưa vào được mấy lần.
Nhưng mà kỳ nghỉ hè này, hai người họ đều được chọn vào. Mặc dù cũng có thể dùng sự trùng hợp để giải thích, nhưng Tô Dung vốn không tin vào sự trùng hợp.
Kết hợp với việc “Nó” bị thương nặng, Tô Dung cho rằng, trong khoảng thời gian này quái đàm quy tắc thường xuyên mở ra là để hấp thụ năng lượng làm chậm vết thương. Vậy thì sau khi làm chậm vết thương sẽ làm gì?
Sẽ mở một 【quái đàm quy tắc cố định】 mới.
Nói cách khác, những quái đàm quy tắc mở ra trong kỳ nghỉ hè này có một phần rất lớn là mở ra để phục vụ cho 【quái đàm quy tắc cố định】 sắp mở tiếp theo. Vậy thì rất có thể chúng có mối quan hệ mật thiết với 【quái đàm quy tắc cố định】 tiếp theo.
Trong kỳ nghỉ hè, cô đã trải qua tổng cộng hai quái đàm quy tắc, lần lượt là “quái đàm quy tắc ma sói” và “quái đàm quy tắc tàu hỏa Tiêu Hoa”. Xác định được rằng hai quái đàm quy tắc này, cái trước chắc chắn có liên quan đến “Khu dân cư Hương Thảo”, còn cái sau thì tạm thời chưa thấy có liên quan.
Nghĩ như vậy, Tô Dung hỏi: “Trong quái đàm quy tắc của hai người có nhìn thấy một họa tiết giống cỏ không? Là một chùm cỏ, còn có cả hoa nhỏ.”
“Hình như không thì phải? Tôi không có ấn tượng gì cả”. Liễu Đình Nhã không chắc chắn lắm , cô ấy không để ý nhiều đến chuyện này, dù sao đối với cô ấy mà nói, chỉ cần sống sót đã phải dốc hết sức rồi.
Ngược lại Điền Khinh Khinh lại nói rất chắc chắn: “Có có có, chính là họa tiết này!”
Cô ấy có chút kinh ngạc hỏi: “Tô Dung, sao cô biết trong quái đàm quy tắc của chúng tôi có họa tiết này vậy? Chẳng lẽ chỗ của các cô cũng có sao?”
Tô Dung gật đầu: “Đây là hình vẽ cây hương thảo, vì hình vẽ khá đặc biệt nên tôi đã ghi nhớ.”
Vậy điều đặc biệt ở đây là gì? Không cần cô nói thì mọi người cũng biết. Điền Khinh Khinh mở to mắt: "Nói như vậy, quái đàm quy tắc này có liên quan đến "Khu dân cư hương thảo" đúng không?"
Nghe nói có thể liên quan đến [quái đàm quy tắc cố định], Liễu Đình Nhã cũng phấn chấn hẳn lên. Suy nghĩ một lúc, cô ấy vẫn lắc đầu: "Tôi thực sự không nhớ nữa, hình như đã từng thấy, nhưng không có ấn tượng cụ thể nào.”
Cô ấy thở dài, nhìn về phía Tô Dung: "Nhắc mới nhớ, quái đàm quy tắc mà cô từng trải qua liên quan đến điều gì vậy?"
Nghĩ một lúc, Tô Dung nói ra hai chữ: "Máy tính.”
Trong bài đăng "quái đàm quy tắc về trò chơi ma sói", có một điều tra viên đã nói rthực ra bên dưới căn phòng đó có một chiếc máy tính, chính chiếc máy tính đó đã điều khiển họ chơi trò ma sói.
Vậy thì điểm chung của hai quái đàm quy tắc này là đều có yếu tố máy tính.
Đột nhiên Tô Dung nhớ lại lúc đó mình đã hỏi [Ma kính vận mệnh] rằng nguồn ô nhiễm của [quái đàm quy tắc cố định] tiếp theo ở đâu, và câu trả lời của nó là ở trên bàn.
Có phải nguồn ô nhiễm đó là một chiếc máy tính nào đó đặt trên bàn không?
Ý tưởng này khiến Tô Dung lập tức nhận ra cô nên chia sẻ thông tin ngay lập tức với chính phủ. Loại bỏ nguồn ô nhiễm của "Quái đàm quy tắc cố định" là việc làm mang lại lợi ích cho mọi người, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để đánh bại "Nó". Nếu kéo dài thêm, khi "Nó" phục hồi sức mạnh, việc tiêu diệt sẽ trở nên rất khó khăn.
Vì lúc Tô Dung đến trường đã là tối rồi, sau khi tắm rửa, mọi người đã đi ngủ. Điền Khinh Khinh vẫn đang phân vân về chuyện vừa xảy ra: "À, nếu chuyện này liên quan đến 'Khu dân cư Hương thảo' thì sao?"
Liễu Đình Nhã vừa sắp xếp quần áo vừa nói bừa: "Thậm chí nếu đúng, cậu cũng làm được gì chứ? Nếu cậu thật sự được chọn vào 'Quái đàm quy tắc cố định', hãy tránh xa máy tính ra."
Theo cô ấy, cả hai quái đàm quy tắc của Tô Dung và Điền Khinh Khinh đều có biểu tượng Hương thảo, đều liên quan đến máy tính, vậy nên máy tính chắc chắn là một sự tồn tại rất nguy hiểm. Suy nghĩ này hoàn toàn chính xác, nhưng trong quái đàm quy tắc, nguy hiểm thường đồng nghĩa với cơ hội. Đối với Tô Dung, có thể máy tính chính là nguồn ô nhiễm.
"Nếu lần tới 'Quái đàm quy tắc cố định' là đăng ký tham gia, thật lòng mà nói, tôi có chút muốn đăng ký." Sau khi do dự một lúc, Điền Khinh Khinh vẫn nói.
Nghe điều này, Liễu Đình Nhã nhăn mày nói: "Cậu điên à? Đây là đi tìm đường chết đó! Người bình thường như chúng ta rất khó mà sống sót được chứ?"
Điền Khinh Khinh biết những gì cô ấy nói là đúng, nhưng cô cũng có suy nghĩ riêng: "Nếu có thể thoát khỏi 'Quái đàm quy tắc cố định' một cách suôn sẻ, sau này tôi sẽ không còn phải sợ quái đàm quy tắc thông thường nữa phải không? Hiện tại, tôi luôn lo sợ mình sẽ chết trong một quái đàm quy tắc nào đó, cảm giác chết sớm hay chết muộn cũng chỉ là chết, chẳng bằng đối mặt từ sớm."