Làm xong hết thảy, cô lại liếc mắt nhìn video trước đó của mình. Giờ đã có hai nghìn lượt thích, có mấy bình luận bảo mình cũng từng gặp cô gái này ở cửa siêu thị, cũng suýt nữa bị lừa.
Rõ ràng là cô gái kia thường xuyên đứng ở cửa siêu thị để lừa đảo, nhưng chỉ cần biết được mánh khóe của bọn họ là được, không cần lo lắng bị lừa.
Sau khi quay xong video, cũng vừa đúng lúc đến bữa trưa. Hôm nay ăn trưa hơi muộn, phải đến một giờ chiều mới bắt đầu.
Nghe mẹ gọi mình ăn cơm, Tô Dung bước ra nhìn thoáng qua các món ăn trên bàn. Trứng xào cà chua, rau cải xào, bún sợi xào tỏi, thịt lợn xào chua ngọt.
Nhìn qua thì thấy toàn là các món ăn gia đình bình thường, cô mới ngồi xuống. Tô Dung không lấy cơm, tiện tay gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Mặn quá!"
Món ăn này chắc chắn đã cho thêm gấp đôi lượng muối, mặn đến chết người. May mà cô không lấy cơm, nếu không thì ăn hết bữa này, chắc chắn sẽ khát chết mất. Hôm nay vẫn chưa kịp mua nước suối mới, chai hôm qua còn thừa một nửa, hoàn toàn là không đủ uống.
Nếu đến lúc đó người nhà này lại dùng cách ngăn cản cô ra ngoài, thì trong tình huống không thể uống nước trong nhà thì quả là một cực hình.
Nghe vậy, mẹ đưa cho cô một ly nước: "Mặn à? Có lẽ là do mẹ cho nhiều muối quá, uống nước này súc miệng đi."
Tô Dung mỉm cười nhìn bà: "Không cần đâu mẹ, trái lại mẹ nên uống nhiều nước một chút.”
Đừng có rảnh rỗi mà kiếm chuyện với cô!
Ai mà ngờ, nghe cô nói vậy thì mẹ cô lại đột nhiên thay đổi nét mặt, nụ cười trên môi cứng lại rồi mới nói: "Mẹ không cần, Hoan Hoan uống nhiều nước vào, con gái ở độ tuổi của con cần uống nhiều nước."
Câu nói này thì không có gì sai, nhưng mẹ cô rõ ràng đã khựng lại một chút khi nãy, tại sao vậy? Phải chăng câu nói khi nãy của cô đã đụng chạm đến bà?
Tô Dung không bỏ qua biểu hiện bất thường thoáng qua đó, lập tức chú ý hơn. Câu nói khi nãy của cô là "Không cần đâu mẹ, trái lại là mẹ nên uống nhiều nước đi."
Bản thân cô thì không nghĩ nhiều về câu nói này, chỉ là lời mỉa mai bóng gió thôi. Nhưng sự sửng sốt của mẹ cô chắc chắn không phải vì lời mỉa mai này, mà là vì điều gì khác.
Có phải là cô nói mẹ uống nhiều nước không?
Tô Dung lộ vẻ suy tư, não bộ nhanh chóng hoạt động, rất nhanh đã liên kết một số manh mối trước đó, giải thích được biểu hiện vừa rồi của bà.
Bản thân cô không được uống nước trong nhà, đây là nội dung mà nhật ký của Hoan Hoan đã cảnh báo. Trong gia đình này, Hoan Hoan chắc chắn là một kẻ dị biệt, nhưng không phải là kẻ dị biệt hoàn toàn.
Bởi vì Hoan Hoan đã từng nói, cô ấy cảm thấy mình cũng đã bị thay đổi điều gì đó, chỉ là cô ấy không biết mà thôi.
Nói cách khác, thực ra họ có điểm chung. Ví dụ như đều phải tuân thủ phép lịch sự, ban đêm đều không được ra ngoài.
Vậy thì có phải "không được uống nước trong nhà" cũng là điều mà họ cần phải cùng nhau tuân thủ không?
Nhìn sang người anh và người bố bên cạnh, Tô Dung không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mặc dù giá trị vũ lực của cô hiện tại rất cao, nhưng ai biết được gia đình này thế nào? Đánh một chọi hai thì dù sao cũng có rủi ro. Ép buộc bất kỳ người nào trong số họ uống nước đều có thể dẫn đến hậu quả không tốt. Hơn nữa, cô tạm thời vẫn chưa muốn thực sự trở mặt với gia đình này, hay là đợi khi chỉ còn một mình trong nhà rồi hẵng làm chuyện đó.
Nghĩ vậy, cô đứng dậy định quay về.
Mẹ cô khó hiểu gọi cô: "Hoan Hoan, con làm gì vậy? Không ăn cơm nữa à?"
Nói rồi, vẻ mặt khó hiểu trên mặt bà dần dần biến thành giận dữ, như thể chỉ cần Tô Dung nói một câu không muốn ăn nữa thôi là bà sẽ nổi điên lên giết người vậy.
Bố cô cũng dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Tô Dung: "Không phải đã nói là ở phòng ăn rồi sao? Hoan Hoan, con muốn nuốt lời à?"
Còn anh trai cô thì buông đũa xuống, đã có tư thế đứng dậy.
"Con không có mà." Tô Dung tỏ ra vô tội, ‘Con đã nói là ăn ở nhà rồi."
Nghe cô nói thế, sắc mặt của hai ba người kia mới dịu xuống. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Dung, nếu cô chỉ nói suông là ăn cơm nhưng thực tế lại không ăn thì ba người này chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Em lên phòng lấy cái này." Nói xong, Tô Dung đứng dậy trở về phòng, lấy ra cơm nắm mình đã mua hôm qua, lắc lắc trước mặt ba người, "Em bảo hôm nay ăn cơm ở nhà, nhưng em có bảo là ăn cơm mẹ nấu đâu đúng không?"
Vì hôm qua không nhìn thấy Tô Dung mua thứ gì nên mẹ cô và những người khác không biết cô còn mua thêm loại này. Lúc này, họ trực tiếp ngây người, mẹ cô không khỏi nói: "Mẹ đã nấu cơm rồi, sao con còn ăn cái này nữa chứ?"
"Vì nó mặn quá ạ." Tô Dung lý lẽ hùng hồn nói, sau đó bắt đầu tự mình ăn.
Ăn xong bữa trưa, cô trở về phòng, mở ứng dụng "Nền tảng giao lưu khu dân cư Hương Thảo." Ngay giây sau, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt. Bởi vì chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, đoạn video vừa đăng tải của cô đã có hơn hai nghìn lượt thích. Bình luận cũng đầy ắp, đều bình luận rằng chưa từng thấy video nào như thế này, rất thú vị.
Tất nhiên cũng có rất nhiều người chửi bới tra nam tiện nữ, nhưng Tô Dung không quan tâm. Thể loại hỏa táng tràng mà, chửi càng nhiều càng hot, chửi nhiều cũng có nghĩa là trút giận nhiều, vừa đúng ý cô.
Vì đây là trường phái hoàn toàn mới trong khu dân cư nên thực ra không có nhiều người chửi bới. Những cư dân mạng đơn thuần chưa từng thấy thể loại tiểu thuyết này đã thật lòng rơi nước mắt vì nữ chính, than thở nam chính mù quáng, không biết trân trọng một cô gái tốt như vậy, đến khi người ta chết rồi mới hối hận.
Tô Dung nhìn những bình luận này và số lượt thích tăng lên từng phút trên màn hình, nở nụ cười mãn nguyện.
Theo đà này, Tô Dung dám chắc video của mình sẽ trở thành video được nhiều lượt thích nhất hôm nay. Thực ra, cô cũng không ngờ video này lại hot đến vậy, một giờ được hơn hai nghìn lượt thích, hoàn toàn là video bom tấn.