Mà vừa nãy cô dám mạnh dạn đoán Trịnh Nghị chính là Tần Phong, là vì năng lực có thể sao chép thân phận của người khác của anh ấy thực sự có chút lợi hại quá mức. Cộng thêm giọng điệu vừa nãy lại là nhân viên chính phủ, vì vậy cô mới dám đoán
Đã bị đoán ra rồi thì Tần Phong cũng không định che giấu thân phận. Thấy hai người tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không có cảm xúc thừa thãi gì khác. Vì vậy lại tiếp tục chủ đề vừa nãy.
"Eric là một tên biến thái, là cá mè một lứa với tên 'Viên mạt chược' kia."
"Viên mạt chược" chính là tên biến thái phân thây người thích đăng video lên mạng, rồi nói dối được người nà của thi thể đồng ý mà Tô Dung nói lúc trước kia, hắn ta tự xưng mình rất thích văn hóa Hoa Hạ, đặc biệt là mạt chược. Những khối thi thể sau khi bị chia cắt rất giống với mạt chược, vì vậy hắn ta tự đặt cho mình cái tên là "Viên mạt chược."
Thành công khiến cho toàn thể người Hoa Hạ cảm thấy ghê tởm.
Sau khi nghe người đăng video là một điều tra viên, hơn nữa còn là một kẻ giết người biến thái, Tô Dung nhăn mày: "Gã làm như vậy trong【 Quái đàm quy tắc cố định 】, là không muốn sống nữa sao."
“Đừng nên cố gắng hiểu suy nghĩ của kẻ biến thái.” Tần Phong cười khẩy, "Tôi không biết gã đó có ra tay với các điều tra viên không, nhưng dù sao thì cô cũng phải cẩn thận. Mặc dù chúng ta không có bằng chứng về việc gã giết người, nhưng chúng tôi biết gã thích dùng thuốc mê khi giết người.”
Cảm ơn." Tô Dung gật đầu, cũng lên tiếng nhắc nhở: "Mặc dù video giải tỏa mà tôi đăng thực sự thu hút lượng lớn lượt xem, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nếu anh không vội đi ra ngoài vào ban đêm, tôi khuyên anh không nên học theo tôi. Vẫn nên đăng những loại video bạo lực bình thường như trước."
Nghe cô nói như vậy, Tần Phong tỏ ra ngạc nhiên. Anh ấy đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương không muốn anh ấy lọt vào top mười mới nói như vậy. Mặc dù anh ấy không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng vì Tô Dung là người trong cuộc đã nói như vậy, anh ấy gật đầu ngay: "Tôi biết rồi."
Tần Phong tạm biệt rồi tự rời đi, nhưng Tạ Kha Kha không đi, cậu ta hỏi Tô Dung: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu
Thấy cậu ta tự giác như vậy, Tô Dung buồn cười nhìn cậu ta: "Tôi đã bao giờ nói sẽ dẫn cậu đi đâu?"
"Nhiều thêm một người cũng có thể làm nhiều việc hơn, tôi cũng không biết đi đâu, nhưng nếu đi chơi loanh quanh thì lại thấy lãng phí thời gian quá." Tạ Kha Kha chắp tay cầu xin: "Đại lão Hoan Hoan, cô dẫn tôi đi với, cô bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối không đi hướng Tây."
Tô Dung vốn không có ý làm khó cậu ta, giá trị may mắn của anh chàng này cũng có thể giúp cô được nhiều, nên cô gật đầu tùy ý: "Đi thôi, chúng ta đến siêu thị xem, tiện thể mua chút đồ ăn."
"Đồ ăn á?" Tạ Kha Kha nghiêng đầu, "Trong phòng tôi có nhiều lắm, cô cần không?"
À đúng rồi, tên này cũng là một thiếu gia không thiếu tiền. Tô Dung lắc đầu: "Không cần, tôi có tiền. Lát nữa đến siêu thị mua đồ, cậu đi dò la xem chủ siêu thị này là ai."
“Tôi biết rồi." Tạ Kha Kha ngoan ngoãn gật đầu, "Nhưng siêu thị trong ku chúng ta là do chính khu dân cư tự mở, nếu nhất định phải truy ra chủ siêu thị, thì hình như là chủ đầu tư bất động sản thì phải."
Tô Dung cũng đã nghĩ đến điều này, vì vậy cô nói với cậu ta: "Cho dù đây là siêu thị do khu dân cư tự mở, thì chắc chắn cũng có một người quản lý. Nếu không có thì cứ hỏi xem làm thế nào để trở thành người thu ngân. Ngoài ra còn một vấn đề nữa. Hỏi xem siêu thị này nhập hàng như thế nào? Có nguồn nào không."
"Được, vậy 7 giờ chúng ta tập trung ở cổng?" Tạ Kha Kha lại gật đầu đồng ý, hoàn toàn không hỏi bảo cậu ta làm những việc này là có mục đích gì.
Hai người cùng nhau đi đến siêu thị, lúc này đã xế chiều, mặt trời sắp lặn. Siêu thị vẫn còn khá nhiều người, dù sao thì cả khu dân cư này chỉ có một siêu thị.
Hai người tách ra hành động, lần này Tô Dung đi dạo một vòng quanh tầng hai và tầng ba, bên trong có bán quần áo, đồ trang sức và đồ điện, nói chung là đủ loại.
Nhưng sau một vòng, cô vẫn phát hiện ra điều bất thường. Siêu thị này không có băng vệ sinh.
Không cần nói cũng biết chuyện này không bình thường, nơi đây không phải chỉ toàn những người trên 60 tuổi ở giai đoạn mãn kinh, có nhiều phụ nữ trẻ, tại sao lại không có băng vệ sinh?
Tìm lại một vòng nữa, sau khi xác định thực sự không có băng vệ sinh, Tô Dung đứng tại chỗ suy nghĩ. Thật ra trước đó cô đã có một chút phỏng đoán, bây giờ phỏng đoán này lại càng sâu sắc hơn. Nhưng không có bằng chứng xác thực, tuy nhiên Tô Dung nghĩ rằng có lẽ cô đã biết cách để kiểm chứng điều này.
Tiếp đó, cô lại đi mua một ít đồ chay và nước suối, không còn cách nào khác, người nhà thích gây chuyện, những thực phẩm cơ bản này phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì không biết lúc nào lại trúng kế.
Sau khi mua xong, cô đi xếp hàng, còn Tạ Kha Kha vẫn chưa biết phải đi đâu để thăm dò tình hình. Cô nhìn những người xếp hàng trước sau, đột nhiên hỏi người phía sau: "Bạn có muốn lên xếp hàng trước không? Tôi không vội, tôi đang đợi bạn của mình."
Nghe vậy, người kia do dự một chút rồi gật đầu: "Được."
Khi nghe thấy đối phương đồng ý, Tô Dung bất ngờ nhướng mày. Cô không đến nỗi xấu xa đến mức vu khống người khác, mà chỉ thấy có chút bất ngờ.
Dựa vào mức độ tàn nhẫn của những dân địa phương hôm nay, Tô Dung thấy bất kỳ ai trong quái đàm quy tắc này đều phải cẩn thận mới phải. Nhưng không, họ không có quá nhiều cảnh giác. Điều này cũng chứng tỏ, dân địa phương thường không hãm hại dân địa phương.
Nhưng tại sao? Phải biết là bây giờ họ trông giống nhau, mặc giống nhau, giống như điều tra viên không phân biệt được đâu là điều tra viên, đâu là dân địa phương, thì dân địa phương cũng không phân biệt được điều này.
Nhưng xét theo những manh mối hiện tại, rõ ràng dân địa phương có cách nhận biết đặc biệt.