Nhưng đó có thể là gì?
Không đúng, Tô Dung nhanh chóng nhận ra một điều, đó là những dân địa phương muốn nhắm đến, không chỉ có điều tra viên, hay nói đúng hơn là không thực sự là điều tra viên, như Hoan Hoan là dân địa phương, rõ ràng cũng bị nhắm đến.
Vì vậy, mục tiêu của họ thực sự là một nhóm người cụ thể, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì các điều tra viên đã xuyên không vào thân xác của nhóm người cụ thể này.
Cho nên nhóm người này nhất định có một số điểm đặc biệt, có lẽ giống như phần lớn dân địa phương không cần băng vệ sinh, trong khi một bộ phận nhỏ người này lại cần loại băng vệ sinh khác biệt.
Tất nhiên, sự khác biệt này không phải là điều có thể nhìn ra ngay mà cần phải phân biệt. Nếu không, một số dân địa phương cũng không thể trò chuyện vui vẻ với đám người điều tra viên như bọn họ vậy.
"Hoan Hoan, cô ở đây à!" Từ xa, Tạ Kha Kha đã chào cô một tiếng rồi đi đến đứng ở cửa. Ngày đầu tiên cậu ta đến đây đã tích trữ rất nhiều hàng hóa, vì vậy bây giờ không có gì cần mua nữa.
Trải qua rất nhiều quái đàm quy tắc như vậy, khả năng thông quan của cậu ta không tăng lên bao nhiêu, nhưng dù là khả năng sinh tồn hay khả năng ôm đùi thì đều được cải thiện đáng kể.
Chuyên môn hóa công việc không ai bằng.
Tô Dung mua đồ xong, xách túi đi đến cửa gặp Tạ Kha Kha, kể đơn giản cho cậu ta nghe những điều vừa phát hiện ra. Nhưng trên thực tế, những điều này chẳng có ích gì với Tạ Kha Kha, vì cậu ta rất khó phát hiện ra bí ẩn trong đó.
Tuy nhiên, Tô Dung vẫn cứ nói, còn Tạ Kha Kha vẫn cứ nghe.
Giống như cô không nghĩ Tạ Kha Kha có thể dựa vào người khác để sống mãi, bản thân Tạ Kha Kha cũng rất rõ ràng về điều này. Vì vậy, mặc dù bây giờ cậu ta không hiểu được tất cả, nhưng không cản trở việc cậu ta lắng nghe một cách nghiêm túc. Điều này gần giống như học vậy, nếu không học được kiến thức thì học cách suy nghĩ . Từ từ, cuối cùng sẽ có tiến bộ thôi.
"Tôi đã đi hỏi rồi, siêu thị này đúng là siêu thị do khu dân cư tự mở. Chỉ có một nhân viên thu ngân quản lý, thời gian nhập hàng thường là vào lúc tiễn khách. Nhưng ai là người nhập hàng, nhập hàng từ đâu thì không ai biết. Nhân viên thu ngân có vẻ như sống trong siêu thị, mỗi sáng khi có người đến mua hàng anh ta đã ở đó rồi, tối mọi người về thì anh ta vẫn còn ở đó. Cả ngày không rời khỏi siêu thị."
Sau khi kể hết những điều Tô Dung dặn thăm dò, Tạ Kha Kha tiếp tục nói: "Ngoài ra, tôi còn biết được một số tin tức khác, không biết cô có muốn biết về phòng tập thể dục và phòng ăn không."
Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày: "Nói thử xem."
"Người dì tôi hỏi thăm vừa hay là mẹ của một huấn luyện viên ở phòng tập thể dục, sau khi biết tôi đang tìm việc, dì ấy bảo với tôi rằng phòng tập thể dục đang tuyển cư dân làm huấn luyện viên. Phòng ăn thì có vẻ hạn chế tuyển đầu bếp hơn, dì ấy nói con trai dì ấy ban đầu muốn làm đầu bếp vì nó nấu ăn rất ngon, nhưng cuối cùng lại trượt."
Đây có lẽ chính là bất ngờ thú vị mà người may mắn mang lại, hỏi đại một người mà lại hỏi trúng người then chốt. Hơn nữa, người then chốt này còn không phải là người then chốt bình thường.
Nếu là người bình thường, cho dù có may mắn, nhiều nhất cũng chỉ hỏi được mẹ của một huấn luyện viên phòng tập thể dục. Nhưng vị huấn luyện viên này lại từng xin việc làm đầu bếp ở phòng ăn, vậy là một hơi cậu ta đã dò được thông tin tuyển dụng của cả hai nơi.
Thật ra thông tin cậu ta thăm dò được cũng khá thú vị, phòng tập thể dục và phòng ăn thì có gì khác nhau chứ?
Trên đường về nhà, Tô Dung suy nghĩ về vấn đề này. Nếu nói cho đúng, phòng tập thể dục thật ra không có gì nguy hiểm, dựa theo kinh nghiệm đã từng đến đó một lần của cô, chức năng chính của phòng tập thể dục chính là khiến những cư dân vốn muốn xả stress cảm thấy bức bối hơn.
Còn phòng ăn thì khác, chỉ cần nhìn vào đồ ăn có lẫn sạn mà cô đã ăn hôm nay là có thể biết, chắc chắn nơi này còn ẩn chứa bí mật gì khác.
Hay là ngày mai đến khu bếp của phòng ăn xem thử, tuy nhiên cũng biết là phòng ăn không thể công khai khu bếp, thế nên nếu muốn vào, còn phải có cách khác.
Còn về phần Tạ Kha Kha, nói thật là không có gì phải lo lắng. Tô Dung rất tự tin, cho dù cô có chết, thì Tạ Kha Kha cũng sẽ không chết.
Vừa đi, cô vừa nhớ lại đoạn đối thoại cuối cùng của họ. Tô Dung đã kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình mình, sau đó lại hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tạ Kha Kha.
Nhà cậu ta chỉ có hai người, một là cậu ta, một là bà nội.
Phần lớn các quy tắc của hai người đều giống nhau, nhưng chỉ có một quy tắc khác nhau, đó là nhà của Tạ Kha Kha không có chỗ nào là không thể tiến vào.
Rõ ràng đây là một điều rất đáng để nghiên cứu, có thể nói là có sự cân bằng trong quái đàm quy tắc. Tình cảnh của hai người có thể hơi khác nhau, nhưng không thể chênh lệch nhiều đến vậy, một quy tắc khác biệt là quá đủ rồi.
Hơn nữa, trong nhà có nhiều người thì nguy hiểm sẽ tăng lên, hơn nữa còn nhiều thêm một quy tắc (không được vào phòng anh trai ở phần quy tắc nhật ký), nếu thực sự chỉ như vậy thì hoàn toàn không hợp lý.
Vì vậy, chỉ có thể giải thích một điều, sự tồn tại của anh trai là một mối nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội.
Nghĩ kỹ lại thì, nếu không vào phòng của người anh trai, thì sự tồn tại của người anh trai thực ra không gây ra nhiều rắc rối cho Tô Dung, cũng giống như hoàn cảnh của Tạ Kha Kha.
Với Tô Dung, căn phòng của người anh trai có thể không chỉ là mối nguy hiểm, mà còn là một dạng bù đắp. Mặc dù bây giờ không thể vào, nhưng một khi vào được, cô có thể có được một số manh mối hữu ích, đây mới chính là ý nghĩa cân bằng cơ bản.