Phá hỏng chiếc thang máy này có thể giúp cô trốn thoát thành công không?
Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói đùa. Tô Dung nhíu mày, thản nhiên quan sát kỹ từng góc của thang máy.
Rốt cuộc có gì không ổn?
Ánh mắt sắp chạm đến cô gái mặc đồ ngủ, cô kịp thời thu hồi ánh mắt. Không thể nhìn đối phương, nhìn một cái có thể mất mạng.
Nhưng ánh mắt vừa dời đi được một chút, đột nhiên cô lại dừng lại. Trong mắt Tô Dung lóe lên vẻ khác thường, mắt đảo một vòng, thế mà lại nở nụ cười.
Thì ra là vậy, hóa ra là cô ta đang lợi dụng quy tắc.
Tô Dung cúi đầu đi đến bên cạnh cô ta, nhưng cố gắng tránh nhìn cô gái mặc đồ ngủ.
"Xin hỏi cô đang làm gì vậy?" Giọng cô gái nghe có vẻ bối rối.
Cô chỉ vào bức tường phía sau mình mà không nói gì.
Thấy vậy, cô gái liên tục hỏi dồn dập. Tuy nhiên, Tô Dung chỉ kiên nhẫn lặp lại hành động vừa rồi mỗi lần, như thể muốn kéo dài thời gian này mãi mãi.
Nhưng chỉ hai giây sau, thang máy đã đến tầng một.
"Đinh!"
Tiếng thang máy vang lên, cánh cửa sau lưng Tô Dung mở ra. Giọng cô gái bỗng trở nên lạnh lùng: "Cô nên đi ra."
Tô Dung gật đầu, không quay đầu đi ra thang máy mà là đi ngang qua người cô ta, nhắm mắt, cố đi về phía bức tường phía trước.
Đi chừng bốn năm bước mà vẫn không đụng phải tường, Tô Dung mở mắt ra, trước mắt đã biến thành một hành lang.
Cô đã thoát ra rồi!
Thở phào nhẹ nhõm, Tô Dung biết mình đã cược đúng. Cô tuy không biết làm thế nào để thoát ra, nhưng vị trí cô gái mặc đồ ngủ đứng rõ ràng có vấn đề.
Ban đầu cô ta đứng trước cửa chính, sau khi nói chuyện với Tô Dung, cô ta lại đứng vào giữa phía sau. So sánh hai vị trí, cộng thêm suy đoán lúc nãy của Tô Dung, cô gái kia tồn tại là để che giấu sự thật.
Ghép lại với nhau có thể phán đoán ra, nơi bị cô gái che khuất mới chính là lối ra thực sự của thang máy!
Ngay khoảnh khắc đèn sáng lên, nhận thức về phương hướng của cô đã bị thay đổi. Vốn tưởng rằng mình đứng ở cửa thang máy, nhưng thực ra cô đang đứng quay lưng ở cửa thang máy, đối diện với bức tường.
Nếu lúc nãy cô thực sự đi ra từ bức tường, một là sẽ lạc vào thế giới bên kia đầy nguy hiểm, hai là ngã thẳng từ trên cao xuống.
Tiếp theo nên đi đâu đây? Tô Dung liếc nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng kiên quyết lấy ra 【Xe cút kít chạy như bay】, hướng về phía phòng ăn.
Không đi được bao lâu, Tô Dung liên tục nhìn thấy nhiều người trên đường. Họ không để ý đến cô, giống như những tang thi đi lang thang trên phố, mỗi người đều lẩm bẩm điều gì đó, như là nhạc nền kỳ lạ cho bức tranh bóng đêm này.
Tô Dung nhăn mày, dừng xe , thu xe lại, quyết định đi bộ đoạn đường còn lại. Đồng thời cũng muốn nghe xem những người này đang thì thầm điều gì, không thể đều là không muốn dậy sớm đi?
Quả nhiên, khi đến gần, cô có thể nghe thấy tiếng mắng chửi khác nhau của bọn họ.
"Không muốn lịch sự, đm lịch sự cút khỏi trái đất này đi!"
"Ông chủ khốn nạn, sớm muộn cũng sẽ giết chết mày!"
"Tại sao con người không thể không lao động vẫn có thể sống? Tôi chỉ muốn nằm mà vẫn kiếm được tiền!"
“Tại sao anh ta lại không thích tôi? Anh ta bị mù à?”
Cả con đường đều ngập tràn trong sự oán hận đậm đà. Sự oán hận này tích tụ lại cũng đủ nuôi sống cho mười tên ác quỷ địa ngục.
Nhưng điều đáng sợ không phải ở đây, điều đáng sợ nhất là sau khi nghe họ càu nhàu một thời gian, Tô Dung lại có chút tức giận.
Tại sao cô lại phải đến cái quái đàm quy tắc này, mỗi người đều muốn làm cô? Phải là làm khó "Ý thức thế giới" mới đúng! "Nó" cũng chỉ là kẻ hèn mọn sợ mạnh, không thể trực tiếp tiêu diệt "Ý Thức Thế Giới", nên đến gây rối cho loài người. "Ý thức thế giới" cũng không phải là thứ tốt đẹp, tự mình không có khả năng còn phải nhờ đến sự giúp đỡ từ bên ngoài. Cô cũng chỉ vì rủi ro mà bị kéo vào đây để chùi đít cho thế giới này.
Không, không, không. Tô Dung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô vốn không phải là kiểu người tự trách tự oán. Bị kéo đến thế giới này tuy không phải tự nguyện nhưng cô cũng thực sự không muốn chết. "Ý thức thế giới" tương đương với việc cứu mạng cô, dùng mạng sống này để đổi lấy việc cô cứu thế giới. Đây là một giao dịch hợp lý.
Còn chuyện đấu tranh giữa "Nó" và "Ý thức thế giới", đó là chuyện của hai bên. Cô cũng không có gì để than phiền, sau tất cả, từ nhiều góc độ, cô đều là người hưởng lợi trong đó.
Cô lập tức tỉnh táo lại, ngoáy ngoáy tai, vo vội hai cục giấy nhét vào trong. Những lời thì thầm này có tác dụng ô nhiễm tinh thần, cô chỉ có thể dùng cách này để tạm thời chặn lại.
Nhưng rõ ràng là không thể cứ như vậy mãi được, vì theo quy tắc, một khi có ai đó chủ động bắt chuyện với cô, cô cần phải đáp lại. Nếu không nghe thấy gì thì làm sao mà đáp lại được?
Nhưng cô cũng không thể để bản thân mình cứ mãi ở trong tình trạng ô nhiễm như thế này. Hiện tại cô vẫn tỉnh táo được là vì mức độ ô nhiễm còn nhẹ, nếu cứ tiếp tục phải chịu đựng những tiếng than phiền kiểu này thì chưa chắc cô còn tỉnh táo được nữa.
Có lẽ bắt bọn họ im lặng là một cách hay? Tô Dung nhớ đến đạo cụ của mình [Bé bự ngủ say], đạo cụ này khá phù hợp để sử dụng vào lúc này.
Mặc dù nhược điểm không phân biệt được địch ta của nó khá phiền phức, nhưng trong tình huống hiện tại thì cũng chẳng có bạn bè nào cả.
Thôi, tạm thời vẫn không nên sử dụng đạo cụ sát thương mạnh mẽ này. Nếu không đến lúc những người này đều thích nghi với tiếng khóc của bé bự thì cô sẽ mất đi một lá bài tẩy.
Tô Dung lại lấy xe cút kít ra, lao vun vút về phía phòng ăn. Những lời lẩm bẩm của đám người kia vốn không lớn, đi nhanh thì không nghe thấy gì cả.
Nhưng Tô Dung vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ô nhiễm của mình đang tăng lên chậm rãi, cảm giác hỗn độn của não bộ và sự chậm chạp của tư duy đều là minh chứng rõ ràng cho kết luận này.