Chỉ cần đi bộ trong đêm tối, xung quanh có loại người này, sẽ bị ô nhiễm.
Trên đường lái xe, Tô Dung suy nghĩ về những người đi đêm này rốt cuộc là những người như thế nào. Họ trông có vẻ là những cư dân bình thường, nhưng ngôn ngữ và hành động đều hoàn toàn khác biệt so với ban ngày.
Là nhân cách thứ hai xuất hiện vào ban đêm thôi sao? Nghe có vẻ hợp lý, nhưng không có cơ sở. Hơn nữa, những kẻ này chắc chắn không đơn giản giống nhân cách thứ hai, trên người họ chắc chắn còn ẩn chứa những bí mật khác.
Phòng ăn nhất định có điểm đặc biệt, đầu bếp ở đây từ đầu đến cuối đều không lộ diện. Là nhân viên, có lẽ họ không bị màn đêm ảnh hưởng như những dân địa phương này. Tô Dung có linh cảm rằng nếu tìm được đầu bếp, cô có thể có manh mối mới.
Trong khi suy nghĩ, cô dừng xe lại, cất đạo cụ đi
Đến phòng ăn rồi.
Đèn ở cửa phòng ăn sáng rực, tạo cho người ta cảm giác ấm áp. Dưới đèn có mấy người đang nói chuyện cười đùa, trông thật vui vẻ.
Tô Dung: "..."
Chẳng lẽ chỉ cần tỏ ra hòa hợp là có thể hấp dẫn cô đến đó sao? Không đời nào! Cô không phải là con thiêu thân, huống hồ thứ này đối với cô cũng chẳng thể gọi là "lửa."
Cô chọn đi vòng ra, định trèo cửa sổ vào phòng ăn. Ban ngày, cửa sổ phòng ăn không kéo rèm, nhưng ban đêm lại kéo rèm, rõ ràng bên trong có gì đó bất thường.
Khi cửa sổ đã đóng rồi thì không thể trực tiếp đập vỡ. Bởi vì bên trong rất có thể có thứ gì đó, nếu cô gây ra tiếng động lớn, khiến những thứ đó bị thu hút thì chỉ có tự chuốc họa vào thân.
Cửa chính không vào được, cửa sổ cũng không vào được, trước đó cô đã xem rồi, phòng ăn hình như không có cửa sau, vậy phải vào bằng cách nào đây?
Nghĩ một lát, Tô Dung móc ra 【bé bự ngủ say】, nhẹ giọng nói: "Con không có mẹ."
"Oa oa oa oa oa oa oa oa..."
Tiếng khóc chói tai vang vọng trong đêm tối, tất cả những ai nghe thấy đều đau đớn bịt chặt tai, ngồi xổm xuống đất cố chống lại âm thanh này. Mọi âm thanh đều biến mất, thế giới như chỉ còn lại tiếng khóc nhọn hoắt như ma nhập này.
May mắn thay, tiếng khóc chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, sau đó đột ngột biến mất, cũng giống như cách nó đột ngột xuất hiện.
Mọi người đứng dậy trở lại, chỗ này cũng có một vài điều tra viên cũng chọn đi ra ngoài vào ban đêm, mấy người xuất hiện gần Tô Dung lộ vẻ mặt kỳ lạ, nghĩ xem là điều tra viên nào lại có sức sát thương lớn đến vậy? Chuyện gì đã xảy ra khiến cô phải dùng đến đạo cụ như thế?
Trong khi đó, Tô Dung đã đập vỡ cửa sổ thành công, co ro trong góc phòng ăn.
Vừa nãy, lợi dụng tiếng khóc lớn, cô trực tiếp dùng [Xẻng phệ linh] đập vỡ cửa sổ, nhanh chóng trèo vào trong mà không làm rung rèm cửa, núp sau rèm cửa từ từ di chuyển. Cho đến khi di chuyển đến góc an toàn, cô mới dừng [Bé bự ngủ say] lại.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến mười giây.
Tô Dung co ro trong góc bị mấy cái thùng giấy bao quanh, lén lút lấy [Gương cô gái tự luyến] ra, mượn hình ảnh trong gương quan sát tình hình bên ngoài. Khi không có ai chú ý, đạo cụ này thực ra chẳng khác gì một chiếc gương bình thường. Bây giờ là đêm đen, cũng không cần lo đạo cụ phản chiếu ánh sáng để lộ mình. Đây là một công cụ nhìn lén lút rất tốt.
Điều khiến người ta không ngờ là, phòng ăn vào ban đêm lại hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Nhà máy theo kiểu dây chuyền, băng chuyền bên dưới chất đầy những vật dụng bằng máy móc không nhìn ra chất liệu, từng cục nhỏ một đặt cạnh nhau, đưa vào lò nấu ở xa.
Trên cần câu treo từng sản phẩm thịt hoàn chỉnh, giống như vịt quay, nhưng thực ra, ở vị trí của Tô Dung chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của sản phẩm, lờ mờ có thể thấy đó là một thứ đang co rút lại. Béo ngậy nhiều dầu, vỏ ngoài vàng ươm. Nhưng nhìn vào không hề khiến người ta muốn ăn, chỉ vô thức thấy buồn nôn.
Một nhóm người mặc đồ bảo hộ màu trắng, trùm kín từ đầu đến chân, đến nỗi không thể nhìn thấy mặt, đang phân công nhau làm việc. Có người sắp xếp vận dùng bằng máy móc không nhìn ra chất liệu, có người điều khiển lò nung, còn một số người đang lấy "vịt quay" ở trên cần câu xuống, mang vào bên trong xưởng.
Do hành động trước đó của Tô Dung, họ đều có vẻ vừa mới phản ứng lại. Mặc dù không hiểu vừa rồi có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi người vẫn không ra ngoài xem, đều bám trụ ở vị trí của mình.
Nhân viên đang lấy "vịt quay" vô tình làm rơi một con xuống đất. Anh ta có vẻ không hài lòng, "chậc" một tiếng, rồi ném "con vịt" đó trở lại băng chuyền. Không hiểu sao, cô đột nhiên hiểu ra, có vẻ như những vật bằng kim loại đó sau khi vào lò nung sẽ biến thành "vịt quay."
Nhưng kim loại biến thành thịt, nghe có vẻ rất kỳ lạ, có cảm giác như công nghệ cao không phù hợp với thời đại.
Quan trọng nhất là tại sao lại làm như vậy?
Tô Dung chưa từng ăn thịt ở phòng ăn, đồ ăn ở nhà cô cũng không ăn một miếng nào, toàn ăn ở phòng ăn, cơm nắm mua ở bên ngoài cũng chỉ có rau mà thôi
Nghĩ đến đây, cô hơi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì cho dù thứ này có được chế biến thành món ăn hay không, cô cũng không ăn.
Lúc này cô cuối cùng cũng biết được những khối sắt, vụn nam châm xuất hiện trong thức ăn mà quy tắc nhắc đến là từ đâu ra, rõ ràng là do thứ này không được chuyển đổi hoàn toàn.
Theo quy tắc, nếu ăn phải loại thức ăn có kim loại thì không nên tiếp tục ăn nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là không phải tất cả thức ăn ở đây đều có vấn đề. Những loại thịt chế biến bằng máy này không thể chuyển hóa hoàn toàn.
Tô Dung nhìn vào xưởng bên trong, vừa rồi có một nhân viên mang theo mấy con "vịt quay" vào trong. Vì cửa đã đóng nên cô không biết bên trong có gì. Nhưng chắc chắn rằng, những con "vịt quay" này vẫn phải qua chế biến thêm, nhưng cụ thể sẽ thành gì thì không biết được.
Gác vấn đề "vịt quay" sang một bên, Tô Dung rất tò mò những kim loại này từ đâu mà có. Cô đã đi hết khu dân cư này rồi, giống như một khu dân cư bình thường, ngoài việc rộng hơn một chút thì không có gì đặc biệt. Cả khu dân cư không có công trường xây dựng nào, cũng không có nơi nào chứa đồ sắt.