Bây giờ phòng ăn chất đống rất nhiều đồ sắt, từng nhân viên khiêng từng món một lên băng chuyền. Những đồ sắt này từ đâu mà có? Lại được để ở đâu?
Chẳng lẽ là tầng hầm trong truyền thuyết sao? Cho đến tận bây giờ, Tô Dung vẫn chưa tìm thấy tầng hầm ở đâu.
Nhưng có một điều chắc chắn, khả năng lớn là không ở trong tòa nhà ký túc xá của cư dân.
Vậy thì hoặc là ở một khoảng đất trống nào đó trong khu dân cư, hoặc chỉ có thể ở một trong bốn tòa nhà ký túc xá của đội điều tra, phòng ăn, siêu thị, phòng tập thể dục.
Vẫn nên vào trong xưởng xem trước đã, Tô Dung cũng rất tò mò, những con "vịt quay" đó còn phải chế biến lại như thế nào nữa?
Nhưng hoàn toàn không vào được, không thể nào ngang nhiên đi qua phòng ăn đến bên trong được. Dùng 【Bé bự ngủ say】 thì được, nhưng như vậy dễ đánh rắn động cỏ, hơn nữa vừa dùng xong, bây giờ đang trong thời gian hồi chiêu 3 tiếng. Không thể nào cứ ngồi đây chờ 3 tiếng được.
Cô co ro trong góc, nhớ lại bố cục của phòng ăn. Mặc dù bên trong đã thay đổi hoàn toàn, nhưng bên ngoài phòng ăn thì không thay đổi.
Phòng ăn của "khu dân cư Hương Thảo" rất rộng, phía trước là một khoảng rất lớn để cư dân ăn uống, còn bếp thì ở phía sau, có lẽ chỉ bằng một nửa phòng ăn phía trước.
Khi đi dạo trong khu dân cư, cô đã đến phía sau phòng ăn. Phía sau đó có một tấm sắt lớn, không có cửa sổ, cũng không có lối vào nào, hoàn toàn không vào được.
Có vẻ như không thể vào trực tiếp, quan trọng nhất là, cho dù có vào được, nếu như bên trong có người thì cô cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Có vẻ như hôm nay không thể nào nhìn trộm bí mật được rồi, Tô Dung thở dài, sau khi dán một miếng [nhãn dán theo dõi] lên tường, cô mượn sự che chắn của rèm cửa, lặng lẽ trèo ra ngoài cửa sổ.
Đứng bên ngoài phòng ăn, Tô Dung nhìn bầu trời sáng trăng, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề trước giờ cô chưa từng để ý tới - trong quái đàm quy tắc này không có gió.
Đêm hè lúc nào cũng có gió nhẹ, dù là rất nhỏ nhưng cũng có thể cảm nhận được. Gió thổi nhẹ, không khí nóng phả vào cánh tay, mang đến cảm giác rõ ràng.
Nhưng ở đây không có, mãi cho đến lúc này, Tô Dung đột nhiên nhận ra điều đó, cô nhớ lại, trong vòng hai ngày cô không hề cảm nhận được một chút gió nào thổi qua.
Cô có trí nhớ rất tốt, không thể nào nhầm lẫn ở phương diện này được. Điều này chứng tỏ quái đàm quy tắc này thực sự không có gió.
Thật thú vị, Tô Dung lộ ra vẻ mặt suy tư.
Nếu như nói những quái đàm quy tắc khác không có gió, cô có thể hiểu được. Xét cho cùng, những quái đàm quy tắc đó thì đừng nói đến gió, ngay cả mây cũng không có. Thời tiết rõ ràng là do "Nó" kiểm soát, không có gió chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Nhưng ở đây thì khác, đây là một thế giới trông giống hệt như thế giới thực, có bầu trời xanh, mây trắng, sao, trăng, thì làm sao không có gió được?
Rõ ràng là không bình thường.
Liên tưởng đến khu dân cư không có ống thoát nước trước đó, siêu thị không có băng vệ sinh, trí tưởng tượng của Tô Dung bỗng khiến cô bắt đầu nghi ngờ về tính chân thực của khu dân cư này.
Có phải bọn họ đang trong thế giới trò chơi không? Như vậy thì sẽ rất phù hợp với yếu tố then chốt là máy tính.
Nhưng nếu là thế giới trò chơi điện tử, thì những thứ cô vừa nhìn thấy là gì? Tô Dung nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, nếu thực sự là trò chơi thì cô sẽ phải nhìn thấy số liệu, chứ không phải máy móc.
Tuy nhiên, khu dân cư này thực sự có vấn đề, tương tự như vậy, những người trong khu dân cư này cũng có vấn đề. Bí mật của phòng ăn chắc chắn có thể tiết lộ một phần những vấn đề này, những nơi khác cũng sẽ có những manh mối tương ứng.
Nghĩ như vậy, cô đứng dậy đi về phía siêu thị. Thu ngân vẫn còn giấu bí mật, nếu tìm được đối phương thì tốt biết bao. Trong quái đàm quy tắc này, cô vẫn chưa thực sự sử dụng "Gương cô gái tự luyến", nếu gặp đối phương thì có lẽ cô có thể sử dụng thử.
Trước đây vẫn không sử dụng là vì đạo cụ này chỉ có thể sử dụng một lần trong một ngày đối với một người. Một khi cô sử dụng, đối phương rất dễ phát hiện ra manh mối. Sử dụng đạo cụ để điều khiển người khác chắc chắn cũng là một hành động rất bất lịch sự, nếu thực sự bị phát hiện và bị gọi nhân viên tuần tra đến, cô chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả.
Nhưng vào ban đêm thì không cần lo lắng về điều đó, dù sao thì ban đêm cũng không có nhân viên tuần tra, ban ngày thu ngân hoàn toàn không có bằng chứng. Hơn nữa, ban đêm vốn không cần phải cư xử lịch sự, muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi Tô Dung mới bước ra ngoài thì có người đến bên cạnh.
Ngay lập tức, ánh mắt của Tô Dung lóe lên tia cảnh giác, cúi đầu, có một chút hi vọng làm như vậy có thể tránh thoát được không.
Đúng là đối phương cũng im lặng. Anh ta chỉ đưa cho cô một mảnh giấy. Không cần Tô Dung phải cầm, anh ta chỉ đưa tờ giấy ra trước mặt cô. Trên đó viết: "Tôi là điều tra ——."
Với quái đàm quy tắc này, mọi người đều tỏ ra khá thận trọng, cho đến tận bây giờ, Tô Dung vẫn chưa thấy trọn vẹn ba chữ "điều tra viên."
Cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ gật đầu, rồi giơ ngón tay cái lên, ra hiệu rằng cô cũng vậy.
Rõ ràng là sau khi xem qua các quy tắc, đối phương đã nghĩ ra cách để giao tiếp với điều tra viên, anh ta rút một cây bút, viết lên tờ giấy: "Cô có thể gọi tôi là anh Tiền, tôi thấy cô vừa vào phòng ăn, cô có phát hiện ra điều gì không?"
Tô Dung không muốn dây dưa với anh ta ở đây, cô vừa liếc nhìn đồng hồ trong phòng ăn, lúc này đã là ba giờ sáng, năm giờ là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Khoảng thời gian từ 3-5 giờ sáng được gọi là giờ ma, quãng thời gian này nguy hiểm không kém gì giờ Tý. Nếu không phải tình thế bắt buộc, Tô Dung tuyệt đối không muốn ra ngoài thăm dò thời điểm này.