Hiện tại phòng ăn đã khác hoàn toàn so với ban ngày, Tô Dung rất tò mò không biết nó đã biến đổi như thế nào. Sự thay đổi này chắc chắn diễn ra trước năm giờ, ở lại bên ngoài có lẽ sẽ có thể dò xét được đôi chút.
Mà điều này cũng có nghĩa là đến năm giờ, cô phải mai phục trong phòng ăn, từ siêu thị đi tới đây, dù cưỡi 【Xe cút kít chạy như bay】 cũng mất mười phút, cộng thêm những tình huống bất ngờ có thể gặp phải, cô cần phải rời siêu thị lúc bốn giờ rưỡi.
Ngay cả một tiếng rưỡi để thăm dò siêu thị cũng không có, đương nhiên cô không muốn ở đây dây dưa với anh ta. Đặc biệt là khi nhìn ra anh ta rõ ràng là muốn không mất một xu nào mà vẫn có được thông tin.
Vì vậy cô chỉ lạnh mặt, không nhận tờ giấy đó, lấy ra 【Xe cút kít chạy như bay】 chuẩn bị chạy.
Thấy cô lấy ra một vật có hình dạng như bánh xe từ túi quần, rồi nó thực sự biến thành một chiếc xe, vẻ mặt của anh Tiền trở nên kinh ngạc. Mặc dù anh ta đã biết những điều tra viên có thể đi ra ngoài vào buổi tối ngày thứ hai nhất định sẽ có một ít thứ gì đó, nhưng anh ta thực sự bất ngờ khi thấy còn có cả đạo cụ lái xe.
Tất nhiên, anh ta cũng biết Tô Dung lấy ra đạo cụ này rõ ràng là không hài lòng với biểu hiện của anh ta, có ý định rời đi. Trong lòng anh ta thầm than không dễ đối phó, rồi lại nhanh chóng viết một đoạn chữ trên giấy.
"Tôi không phải không muốn nói cho cô manh mối, nhưng tôi chỉ đến phòng tập thể dục. Cánh cửa ở đó bị khóa, nhưng nhìn qua cửa kính thì thấy không có gì thay đổi so với ban ngày, cũng không có ai canh gác."
Đây cũng là lý do tại sao anh ta có thể nhanh chóng đến được địa điểm thứ hai, vì ở địa điểm đầu tiên anh ta chẳng mất thời gian gì cả. Rốt cuộc, anh ta không có phương tiện đi lại, phải đi bộ mất hơn nửa giờ.
Anh Tiền thực sự rất hối hận vì sao lại chọn phòng tập thể dục, biết thế thì còn không bằng đến siêu thị, biết đâu có thể tìm thấy thứ gì khác.
Đây cũng là một tin tức giúp Tô Dung ít lãng phí thời gian, cô chỉ vào tấm kính mà cô đã đập vỡ trước đó, ám chỉ anh ta có thể vào trong từ đây để tự xem.
Sau đó, cô vẫy tay rồi phóng xe đi một cách nhanh chóng
Thấy cô cứ thế mà bỏ đi, anh Tiền ca đứng sững tại chỗ, một lúc sau mới cười khổ một tiếng. Được thôi, anh ta đổi một manh mối tiết kiệm thời gian lấy một lối vào tiết kiệm thời gian, đúng là trao đổi ngang giá.
Điều tra viên này anh ta đã ghi nhớ, nếu ban ngày có thể gặp lại, nhất định sẽ tiếp xúc thêm một lần nữa. Đừng nhìn Tô Dung có vẻ ngoài không mấy thân thiện, nhưng những gì cô làm đều chính trực hơn rất nhiều so với hầu hết các điều tra viên.
Ban đầu anh ta không nói về manh mối cũng là có lý do, mặc dù manh mối đó có thể giúp mọi người tiết kiệm thời gian, nhưng nhiều điều tra viên , xem đó là một manh mối vô dụng, không giao dịch bình thường với anh ta, nhưng cuối cùng điều tra viên nghe được manh mối của anh ta, cũng biết không cần đi phòng tập thể dục để khám phá, đây không phải là lấy không của anh ta sao?
Sau khi có manh mối về anh ta, Tô Dung đã đưa ra một manh mối tương đương. Từ đó có thể thấy cô là một điều tra viên không thích nợ ân tình và luôn giữ lời hứa. Hơn nữa, đối phương có thể ra ngoài vào ban đêm, thực lực cũng không thể coi thường. Giao dịch với những người như vậy tốt hơn nhiều so với giao dịch với những người khác.
Anh ta tự cho rằng khả năng nhìn người của mình vẫn rất chuẩn, trong lòng đã có ý định hợp tác. Sau này nếu còn có thể gặp lại đối phương thì anh ta sẽ chủ động tiếp xúc.
Bên này, Tô Dung không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, đã đến con phố nhỏ trong khu dân cư. Trên đường có rất nhiều cư dân, đông hơn trước. Họ không tránh người, nhìn thấy Tô Dung muốn đi tới vẫn cứ xông thẳng về phía trước, thậm chí có một số người giống như mắc chứng bệnh hung hăng trên đường, vừa chửi vừa nằm dài trên đường.
Mặc dù không thể trực tiếp xung đột với những người này, nhưng kỹ năng lái xe của Tô Dung thực sự không phải dạng vừa. Cô lái xe tải lớn cũng dám đi đường làng, huống hồ là xe cút kích chứ?
Suốt đường đi không dừng lại một chút nào, ngoằn ngoèo quanh co đã thành công vượt qua mọi chướng ngại vật. Có một số người không biết bị làm sao, nằm ngang một hàng, chiếm hết cả đường. Tô Dung cũng không xuống xe, dùng sức đẩy người về phía sau, trực tiếp điều khiển xe nhảy qua, lưu loát rời đi. Chiếc xe một bánh dưới sự điều khiển của cô ấy có thể sánh ngang với xe đua, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một tiếng "Ôi trời."
Không thể xuống xe, mặc kệ là xe gì, lên xe rồi thì cô ấy chính là tay đua trên đèo Akina thời hiện đại!
Cuối cùng thì cũng đến cửa siêu thị, nơi đây chẳng có chút ánh sáng nào. Một màu đen kịt, không thể nhìn thấy bên trong như thế nào.
Tô Dung mơ hồ cảm thấy không ổn, nếu như ánh sáng ở cửa phòng ăn là để ngăn cản điều tra viên vào thì bóng tối ở đây có phải là cố tình để thu hút điều tra viên vào không?
Nhận ra điều này, cô lại lần nữa vòng ra sau tìm cửa sổ. Nhìn từ cửa sổ vào có thể thấy, bên trong siêu thị có rất nhiều người. Không giống như những xác sống bên ngoài, những người trong siêu thị trông đều rất có ý thức, giống như ban ngày đang lựa chọn hàng hóa.
Nhưng hàng hóa trên kệ hoàn toàn khác với ban ngày, toàn là một số linh kiện máy móc và trục bánh răng mà Tô Dung không hiểu.
Đúng như cô tưởng tượng, nơi này quả nhiên không thể vào trực tiếp. Nếu như vào trực tiếp, lỡ như những người kia có cách nào đó phát hiện ra cô không phải là dân địa phương mà là điều tra viên thì e rằng cô sẽ thảm rồi.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nơi này trông không giống như có tầng hầm. Siêu thị không có nơi ẩn nấp nào ở phía sau, nếu như có tầng hầm thì hẳn là rất rõ ràng.