Tấn công vật lý cũng không khả thi, nhìn vẻ tự tin của anh trai, có lẽ quy tắc đã hỗ trợ anh ta rất nhiều, cô chưa chắc đã đánh lại được.
Nhưng may mắn thay, cô vẫn còn đạo cụ hỗ trợ.
"Con không có mẹ."
Giữa không gian đen tối tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên giọng nói nhẹ bẫng của Tô Dung.
Anh trai ngẩn người, vừa định hỏi thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóc thét. Anh ta vốn dựa vào đôi tai để "nhìn" thế giới, tiếng khóc đó khiến anh ta đau đầu như muốn nứt ra, anh ta dùng hết sức bịt chặt tai, hy vọng có thể ngăn tiếng khóc đó tiếp tục xuyên thủng màng nhĩ.
Nhìn thấy anh trai ngồi xổm trên mặt đất, tâm trạng của Tô Dung rất tốt, cô nhảy lên xe cút kít, dời tầm mắt, bỏ đi thẳng. Mãi cho đến khi hoàn toàn cách xa cả một con phố, cô mới dừng 【bé bự ngủ say】lại.
Cảm ơn [bé bự ngủ say], mẹ thực sự yêu con.
Chẳng qua sở dĩ cô vội vàng như vậy là vì cô vẫn nhớ rõ trong quy tắc có nói rphải kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt. Mặc dù không biết nếu tiếp tục trò chuyện sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chạy thoát thân trước thì chắc chắn không sai.
Từ biểu hiện của anh trai vừa rồi có thể thấy, anh ta vẫn còn lý trí. Nếu vậy, muốn hỏi gì thì ngày mai hỏi là được, không cần phải vội vàng trong hôm nay. Nếu ngày mai đối phương mất trí nhớ thì cũng không sao, dù sao cô cũng đã có cách đối phó với anh trai rồi.
Phòng tập thể dục không cần đến nữa, vậy tiếp theo nên đến đâu? Nghĩ ngợi một lúc, Tô Dung lái xe đến tòa nhà ký túc xá của đội tuần tra.
Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, chắc chắn là không thể khám phá thêm được nữa, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn một cái.
Đi một mạch đến ký túc xá của đội tuần tra, nơi đây trông thật tĩnh lặng, không thấy một chút ánh sáng nào, cửa sổ của mỗi phòng ký túc xá đều đóng kín mít, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Nhìn từ xa, trông giống như một tấm bia mộ hình vuông khổng lồ.
Cho dù không có khả năng cảm nhận đặc biệt nào, Tô Dung cũng biết rằng nơi này tuyệt đối không thể vào một cách dễ dàng. Sử dụng [Thánh giá chữ thập bảo vệ] thì chắc là không thành vấn đề, nhưng thứ đó chỉ có thời gian sử dụng là mười phút.
Ký túc xá của nhân viên vẫn rất lớn, mười phút chỉ đủ để cô ấy chạy lên chạy xuống một lần, hoàn toàn là không thể khám phá được gì. Tuy nhiên, cô không thể, không có nghĩa là người khác cũng không thể.
Tần Phong mà cô gặp hôm nay có khả năng sao chép danh tính của người khác, khả năng như vậy hoàn toàn có thể đi dạo trong ký túc xá của nhân viên vào ban đêm. Cô là cư dân bình thường không thể đi dạo, nhưng đội tuần tra thì có thể rồi.
Sau khi nhìn một vòng mà không thấy điểm đột phá nào, Tô Dung quyết định quay về, lái chiếc xe cút kít trở về phòng ăn.
Bây giờ chắc là khoảng bốn giờ rưỡi, người đi đường thưa dần, Tô Dung có thể nhìn thấy không ít người chậm rãi vào khu dân cư, có lẽ là sau khi đi dạo thỏa thích thì cuối cùng cũng chuẩn bị về nhà.
Người ít đi tức là cô sẽ an toàn, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, đến gần phòng ăn thì vừa xuống xe đã bị một cô gái không biết từ đâu xuất hiện chặn lại: "Tôi muốn chết quá..."
Tô Dung cảm thấy như có cục xương mắc ở cổ họng, cô đã trốn tránh như vậy rồi mà vẫn bị người ta tìm đến tận nơi. Rõ ràng trước đó khi đông người cô đều trốn thoát được, vậy mà lúc này lại bị lật thuyền trong mương.
Quả nhiên là không thể lơ là cảnh giác trước, lúc này vẫn chưa an toàn. Thời khắc càng gần bình minh thì càng dễ xảy ra vấn đề, nếu không thì sao lại có nhiều người chết trước bình minh như vậy?
Dù trong lòng đang điên cuồng phàn nàn, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh đáp lại: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng muốn chết lắm."
Đối phương đã chủ động nói chuyện với cô, vậy thì cô cũng cần phải đáp lại, nếu bây giờ không nói gì thì e là sẽ vi phạm quy tắc.
"Vậy cô có muốn cùng tôi đi chết không?" Nghe thấy câu trả lời của cô, cô gái lập tức hỏi một cách u ám.
Tô Dung: "..."
Tô Dung tằng hắng một tiếng, vô cùng hùng hồn nói: "Tôi có thể giúp cô chết."
“Không phải mới vừa rồi cô đã nói muốn chết sao?" Câu trả lời của cô không làm cho cô gái hài lòng, cô ta nói một cách u ám: "Tại sao không đi chết với tôi?"
“Tôi nói "Tôi muốn chết" là vì cô muốn chết.” — Không phải vì tôi muốn chết.
Cô không nói nỏia câu phía sau, bởi vì trên quy tắc nói phải phụ họa lời đối phương, tất nhiên cô không thể nói ra lời này.
Nghe xong, cô gái mở to mắt: "Sao cô lại không muốn chết với tôi? Sao cô có thể không muốn chết?"
"Tôi muốn chết, muốn qua đời tự nhiên, già đi rồi chết." Tô Dung đáp, cách này vừa tuân theo đối phương, vừa không rơi vào bẫy.
"Nhưng tôi muốn cùng cô chết ngay bây giờ." Cô gái nắm lấy cánh tay cô, tay cô ta giống như gọng kìm không thể thoát ra. Ngay cả Tô Dung cũng không thể vùng vẫy, cô gái kéo cô đi vào tòa nhà, dường như là muốn kéo cô đi nhảy lầu.
Đối mặt với tình huống này, Tô Dung không hề hoảng sợ. Sức mạnh lớn như vậy khiến cô đoán ngay côô gái này, hay nói cách khác là những kẻ lang thang ban đêm, đều được sức mạnh của quy tắc giúp đỡ.
Cô không thể bị phản bác hay từ chối, vì vậy khi cô ta muốn Tô Dung đi chết cùng mình, Tô Dung hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của cô ta.
Nhưng được quy tắc bảo vệ cũng có nghĩa là bị quy tắc ràng buộc.
Nhìn cô gái đang kéo mạnh mình đi, miệng lẩm bẩm muốn chết, Tô Dung đột nhiên lên tiếng: "Cô thậm chí còn không biết tên tôi là gì mà đã muốn cùng tôi chết sao? Ít nhất cũng phải có một lời mời chính thức chứ? Cô mời chính thức thì tôi đồng ý ngay."
Từ cách cô ta vừa thể hiện, có thể thấy cô gái này có thái độ đối với cái chết tất vội vàng, nhưng cô ta lại hy vọng có người ở bên cạnh. Và nhìn vào sự kiên trì của cô ta trong việc tự hỏi liệu cô có mong muốn cái chết hay không, có lẽ cô ta muốn người đồng cảm với cô ta một cách tự nguyện. Chỉ vì Tô Dung luôn nói lòng vòng, mới quyết định cưỡng ép cô.
Như vậy, cô lập tức cho cô gái một cơ hội tìm được đối tượng tình nguyện chết vì tình.
Nghe thấy câu nói đó, cô gái dừng chân lại quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: "Tên cô là gì?"
"Tôi họ Tạ, tên và họ đều có cùng một chữ." Tô Dung trả lời, "Bây giờ, mời tôi đi được chứ?"
Cô gái gật đầu hào hứng nói: "Mời cô chết vì tình cùng với tôi, cảm ơn!"
Ngay sau đó, sức lực trên tay cô ta buông lỏng, toàn thân ngất xỉu.
Tô Dung đứng tại chỗ cúi đầu nhìn cô gái ngã trên mặt đất, cô khom người kiểm tra một chút. Người này vẫn còn sống,có hơi thở yếu ớt và đều đặn.
Động tác kiểm tra hơi thở của cô khựng lại, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ. Sau đó đứng thẳng người lùi lại một bước, dứt khoát rời đi.
Tại sao cô gái lại ngất xỉu sao? Tất nhiên là do Tô Dung bày trò. Trước đó cô đã phán đoán ra cô gái kia cũng cần tuân thủ quy tắc ban đêm, mặc dù quy tắc của điều tra viên và dân địa phương có thể không hoàn toàn giống nhau, nhưng chắc chắn có một điểm chung, đó là không thể sử dụng ngôn ngữ lịch sự.
Qua biểu hiện của những người trước đó, có thể thấy họ gần như chửi thề từng câu.
"Cảm ơn" chắc chắn là một câu lễ phép mang tính biểu tượng, chỉ cần khiến các cô gái nói ra từ này, cô ta sẽ vi phạm quy tắc. Kể cả không bị trừng phạt vì vi phạm quy tắc, ít nhất cô ta cũng sẽ mất sự trợ giúp của quy tắc. Như vậy cô có thể mượn cơ hội trộn thoát.
Tuy nhiên, tình hình rõ ràng còn tốt hơn cả những gì cô dự đoán, không chỉ thoát khỏi tình thế khó khăn mà còn biết được hậu quả khi nói lời lễ phép vào ban đêm.
Bây giờ hôn mê, cho dù một thời gian sau sẽ tỉnh lại, nhưng chỉ cần đến ban ngày, chắc chắn sẽ bị đội tuần tra bắt đi. Rốt cuộc, nằm dài trên phố cũng được coi là một hành vi làm rối loạn công vụ, tự nhiên là vi phạm quy tắc. Điều này tương đương với một khúc liên hoàn, đội tuần tra không thể thực thi pháp luật vào ban đêm, vậy thì hãy để họ đợi đến ban ngày rồi mới thực thi pháp luật.
Muốn giải quyết tình huống khó khăn này cũng rất đơn giản, chỉ cần có một đồng đội đi theo là được. Đồng đội đưa cô ta trở về nơi an toàn, nơi không bị bắt đi. Như vậy khi tỉnh lại sẽ được an toàn. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao quy tắc cố tình ngăn cản các điều tra viên nhận ra nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Tất nhiên, nếu không tỉnh lại thì lại là chuyện khác.
Sau khi thoát khỏi cô gái, Tô Dung nhanh chân đến phòng ăn gần đó để núp. Lúc này trời đã hửng sáng, sắp năm giờ rồi.
Anh Tiền trước đó gặp lại vẫn còn ở đây, anh ta ngồi xổm dưới cửa sổ mà Tô Dung vừa phá, tay cầm một vật dụng kiểu gương, nằm bò ở đó xem thứ gì.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Dung, cơ thể anh ta cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, rất cẩn thận không nhìn thẳng vào mặt cô. Sau khi nhìn thấy bộ quần áo quen thuộc, anh Tiền mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ một lúc, anh đưa cho cô cây bút và tờ giấy mà đã dùng trước đó.
Lần này Tô Dung cầm lấy, viết lên đó: "Anh đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy câu hỏi, anh ta nhanh chóng trả lời trên giấy: "Đây là đạo cụ của tôi [ kính xuyên thấu ], có thể nhìn xuyên tường để xem tình hình bên kia... Tiền đề là phải có đánh dấu ở bên kia. Cô đến xem cùng với tôi đi, chắc giờ cô cũng tò mò phòng ăn sẽ thay đổi như thế nào đúng không?"