Theo lẽ thường thì đã có cách tiện hơn, Tô Dung hẳn là sẽ không từ chối. Nhưng cô lại lắc đầu, thấy đối phương chủ động muốn giúp đỡ, cô dùng bút nhắc nhở trên giấy: "Tôi khuyên anh về nhà rồi hẵng xem."
"Tại sao?" Anh Tiền viết với vẻ băn khoăn, "Đến năm giờ rồi, tôi định đi thám hiểm luôn."
Tô Dung tạm thời không để ý đến anh ta, cầm trong tay [Nhãn dán giám sát], lén lút đi vào, nhanh chóng vỗ một cái bên cạnh cửa sổ. Sau đó lại lén lút đi ra.
Cô vừa đi về, vừa nhanh chóng viết câu trả lời lên trên giấy: "Anh còn nhớ quy tắc thứ mười của cư dân không?"
"Tất nhiên rồi." Anh Tiền trả lời một cách đương nhiên, sau đó thành thạo đọc thầm quy tắc.
Quy tắc mười [Nếu ngày hôm sau thấy quần áo gấp gọn gàng ở trước cửa, hãy mặc vào rồi mới ra ngoài. Nếu là quần áo xộc xệch, đừng động vào, hãy gọi điện cho đội tuần tra đến xử lý. Đợi đội tuần tra mang quần áo đi rồi mới được ra ngoài].
Đã đến [Quái đàm quy tắc cố định], cho dù quy tắc vừa khó vừa dài, cũng phải nhớ thật kỹ.
Tô Dung gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi viết chi tiết: "Từ khi nhìn thấy quy tắc, tôi đã luôn tự hỏi, quần áo xuất hiện ở cửa có nghĩa là gì, quần áo bị làm loạn có nghĩa là gì. Mặc dù tôi không có manh mối gì về những điều này, nhưng ít nhất có một điều chắc chắn là, quần áo xuất hiện ở cửa nhất định có nghĩa là nguy hiểm sắp xảy ra. Nói cách khác, đây là dấu hiệu bị đánh dấu."
Nhìn lời cô nói, anh Tiền chau mày. Anh ta tự cho mình là người thông minh, nên cũng hiểu ý của Tô Dung: "Ý cô là, những người ra ngoài vào ban đêm sẽ bị đánh dấu?"
"Tôi không chắc." Tô Dung lắc đầu, dù sao thì cô cũng không có căn cứ cho việc này, "Nhưng vừa rồi tôi đã nhìn thấy một người nha của mình , tôi không biết anh có bị đánh dấu hay không, nhưng tôi có linh cảm là mình chắc chắn đã bị đánh dấu, vì vậy tôi phải về nhà trước năm giờ."
Quy tắc nói rất rõ ràng, nếu thấy quần áo ở cửa, phải mặc quần áo vào rồi mới ra ngoài. Nếu cô đã ở ngoài, khi về nhà nhìn thấy quần áo ở cửa, có lẽ cô sẽ trực tiếp rơi vào nguy hiểm.
". Cô nói đúng." Im lặng một giây, anh Tiền quyết đoán chấp nhận lời khuyên của Tô Dung. Anh ta đã lắp đặt xong đạo cụ của mình, xem ở đâu cũng được.
Dù Tô Dung nói đúng hay không, về nhà xem cũng không khiến anh ta mất mát gì cả. Nhưng nếu Tô Dung nói đúng, thì bây giờ anh ta về nhà có thể trực tiếp cứu mạng mình.
Một bài toán lựa chọn đơn giản như vậy, chắc không ai chọn sai.
Đột nhiên, Tô Dung dừng bước. Anh Tiền nghi hoặc cũng dừng theo: "Sao tự nhiên không đi nữa?"
"Tôi đến nơi rồi." Tô Dung thong thả nhìn anh ta, viết xuống ba chữ này.
Anh Tiền cười gượng hai tiếng, ngại ngùng lắc đầu. Vừa rồi anh ta vừa nghe Tô Dung giải thích vừa tự suy nghĩ, hoàn toàn quên mất hai người họ hoàn toàn không sống chung một tòa nhà.
Bây giờ chắc cũng sắp năm giờ rồi, anh ta phải nhanh chóng về nhà, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng trước khi đi, anh ta suy nghĩ một chút rồi viết: "Cái gương của tôi có chức năng quay phim, nếu cô không phiền thì tám giờ rưỡi chúng ta gặp nhau ở phòng ăn, cô có thể xem nội dung tôi quay được."
Việc này sẽ tiện lợi hơn nhiều, Tô Dung không từ chối, gật đầu đồng ý, kiên trì nguyên tắc công bằng, công chính, lại nhắc nhở thêm một câu: "Câu cuối cùng của quy tắc thứ mười phần quy tắc cư dân “Bạn chỉ có thể ra ngoài sau khi đội tuần tra mang quần áo đi” là sai."
Nghe vậy, anh Tiền mở to mắt, ngây người một lúc rồi mới móc ra năm trăm tệ đưa cho Tô Dung, anh ta nghiêm túc nói bằng khẩu hình: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Anh ta không hỏi Tô Dung biết được chuyện này thế nào, đã dám tham gia [Quái đàm quy tắc cố định], thì ai mà chẳng có bí mật riêng?
Số tiền này không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của anh ta, nhưng cũng coi như là tấm lòng. Nếu thật sự gặp phải tình huống như vậy, thì hai lần nhắc nhở của Tô Dung cũng tương đương với cứu mạng anh ta hai lần, không thể không biết ơn cô.
Đợi anh Tiền đi rồi, Tô Dung mới rẽ vào một con phố khác, đi trở về tòa nhà số 2, rồi đi vào. Đây mới chính là tòa nhà mà cô đang ở.
Không phải vì cô cảm thấy anh Tiền sẽ hại mình, chỉ là lòng người không thể không phòng. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết bị bắt đi sẽ thế nào, nếu như có chức năng trích xuất trí nhớ thì chẳng phải sẽ có vấn đề sao?
Về đến nhà, phòng khách không có một bóng người. Người anh trai đi ra ngoài vào buổi tối không biết bây giờ đang ở đâu, đã về chưa. Để tránh cảnh tượng hai người chạm mặt nhau trực tiếp, Tô Dung vội vàng quay trở về phòng mình.
Bây giờ là năm giờ, mặc dù có thể đi ăn sáng rồi nhưng chẳng có ai ra ngoài giờ này, cô định ngủ một giấc, trước tiên là hồi phục tinh thần, sau đó ra ngoài xem có gì bất thường không.
Nhưng trước khi cô ngủ còn một việc phải làm, tối hôm qua cô vừa xem xong quy tắc thì đã ra ngoài, chưa kịp xem nội dung video hôm nay có gì. Nội dung video là đường dây giao lưu rộng rãi nhất giữa các điều tra viên trong quái đàm quy tắc này, nhất định phải xem.
Cô mở "Nền tảng giao lưu khu dân cư Hương Thảo", đã đến ngày mới. . . Trong tình lý lại ngoài ý muốn, hôm nay quả nhiên có nhiều video không phải bạo lực. Nhưng không phải tất cả đều là tiểu thuyết hỏa táng tràng như Tô Dung đăng tải, mà là muôn hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng.
Video hot nhất là video của một nhóm nhạc rock, có người đánh trống, có người đánh guitar, có người đánh ghita bass, còn có một ca sĩ chính, hát một bài nhạc rock rất kinh điển, rất cuồng nhiệt.
Có thể thấy họ thực sự yêu thích âm nhạc, mỗi người đều chơi rất chăm chú. Buổi biểu diễn hết mình cũng nhận được sự ủng hộ của cư dân, độ hot vô cùng cao. Ban nhạc này có tổng cộng bốn người, mỗi người đều đăng một video, trực tiếp chiếm trọn bốn vị trí đầu.
Nhưng nói đi thì nói lại, hát nhạc rock trong khu dân cư theo lý sẽ bị tố cáo là làm phiền người khác, họ không bị tố cáo thì hẳn là có đạo cụ gì đó có thể chặn tiếng ồn.