Nghe cậu ta nói vậy, Tô Dung cũng cảm thấy háo hức. Phải biết rằng đây là Tạ Kha Kha! Tạ Kha Kha là ai? Là người may mắn nhất! Những thứ có thể khiến cậu ta phấn khích như vậy, chẳng lẽ đã tìm ra lối vào tầng hầm cho cô sao?
"Phát hiện ra điều gì?"
"Tôi đã tìm thấy một lối vào kỳ lạ, tôi nghi ngờ đó là lối dẫn đến tầng hầm!" Tạ Kha Kha vui vẻ nói.
"Oa, thật không tệ." Tô Dung đã đoán được điều này nên giọng điệu không có gì vui mừng hay buồn bã, cô nhanh chóng nói: "Dẫn tôi đi xem thử đi."
Tạ Kha Kha dẫn Tô Dung đi lđến một góc, càng đi Tô Dung càng thấy quen thuộc. Khi sắp đến nơi mà cô hoàn toàn quen thuộc, cô dừng bước: "Chỗ mà cậu tìm thấy, có phải ở trong một bụi gai không?"
"Sao cô biết?" Tạ Kha Kha ngạc nhiên hỏi, "Cô cũng bị người ta đuổi theo sau đó vô tình phát hiện lỗ chó này à?"
Tô Dung: “ .. . ?"
"Không, có người nói cho tôi biết về nơi này, trước tiên cậu nói cho tôi biết cậu phát hiện ra nó như thế nào đi?Cậu chui qua lỗ chó bằng cách nào?" Cô thong thả hỏi, rất hứng thú với chữ "cũng" mà Tạ Kha Kha vừa nói.
Tạ Kha Kha cũng biết mình đã để lộ điều gì đó, cậu ta ho một tiếng, ngượng ngùng nói: "Ừ, lúc đó, có một người nói với tôi là anh ta đã phát hiện ra tầng hầm rồi muốn dẫn tôi đi, nhưng chuyện này chẳng phải là giả sao. Tôi chạy, người kia đuổi theo, rồi tôi chạy đến gần bụi gai. Bên này không phải là ký túc xá của đội tuần tra sao, tôi thấy đội tuần tra ở đằng xa đang đi tới, xung quanh lại không có đường nào. Sợ bị họ phát hiện, thấy bụi gai góc rất rậm rạp, tôi liền... chui vào, rồi phát hiện ra một cái lỗ đó."
Nói xong, cậu ta lại nhấn mạnh một cách tự đắc: "Nhưng tôi không vào, cố ý đợi định rủ hai đại lão các người dẫn tôi đi vào."
Tô Dung hiểu cậ ta đắc ý điều gì, có thể kiềm chế được sự tò mò vốn là một phẩm chất rất đáng khen ngợi, cô không nhịn được mà xoa đầu cậu ta: "Làm tốt lắm."
Khi bị cô xoa đầu, Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, có chút không chắc chắn nhìn về phía Tô Dung: "... Chúng ta đã từng gặp nhau ở ngoài đời sao?"
Tên này cũng hơi nhạy cảm rồi đi, Tô Dung hơi nghiêng đầu, làm ra vẻ nghi hoặc: "Không có đi, trí nhớ của tôi rất tốt, nếu đã từng gặp cậu thì tôi sẽ nhớ mà."
Câu trả lời này không có vấn đề gì, thế nhưng Tạ Kha Kha lại không dời mắt đi, nhìn cô chằm chằm hai giây, mới nở nụ cười ấm áp, tươi tắn mà thường ngày vẫn thường thấy: "Vậy có thể là tôi nhớ nhầm rồi."
Mặc dù cậu ta nói vậy, nhưng Tô Dung lại có dự cảm, Tạ Kha Kha không tin lời giải thích của cô, thậm chí có khả năng đã đoán ra thân phận ngoài đời của cô. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc cậu ta đã biết cô chính là "Cà Phê."
Dự cảm này thực sự không hợp lý, dù sao với chỉ số thông minh của Tạ Kha Kha, theo lý mà nói thì không thể nghĩ ra được. Nhưng Tô Dung tin vào trực giác của mình, Tạ Kha Kha này tuy đầu óc không được tốt lắm, nhưng vận may và khả năng cảm nhận thì đều là đứng nhất.
Mặc dù nhìn biểu hiện của cậu ta, có vẻ như không có ý định vạch trần cô. Nhưng trên thế giới này, người duy nhất mà Tô Dung có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có Bạch Liễm, vì vậy cô không thể để Tạ Kha Kha đoán ra thân phận của mình.
"Tôi đã tìm được không ít manh mối rồi, nếu cậu muốn thì phải ký hợp đồng với tôi." Cô lấy ra [Giấy hợp đồng], "Có đồng ý không?"
"Đương nhiên rồi!" Tạ Kha Kha lập tức gật đầu, có cơ hội bám đùi, sao cậu ta có thể không đồng ý chứ?
Tô Dung nhanh chóng viết nội dung lên giấy, Tạ Kha Kha không được tiết lộ bất kỳ phát hiện và phỏng đoán nào trong quái đàm quy tắc này. Trong quái đàm quy này, phải nghe theo mệnh lệnh của cô vô điều kiện. Cô viết xong thì đưa cho đối phương.
Nhìn thấy nội dung trên, Tạ Kha Kha sửng sốt một lúc. Nếu như yêu cầu sau rất bình thường thì yêu cầu đầu lại có vẻ hết sức kỳ lạ.
"Cậu cũng có thể từ chối." Tô Dung thành thật nói, cô không chỉ có một cách này mới khống chế được Tạ Kha Kha không truyền bá suy đoán ra ngoài, nhưng nhất định đây là cách hòa bình nhất.
"Tôi không có ý kiến." Nghe cô nói vậy, Tạ Kha Kha lắc đầu, dứt khoát ấn dấu tay lên đó.
Sau đó, Tạ Kha Kha iền hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải chui vào từ cái lỗ này sao?"
"Không, cái lỗ này thông đến ký túc xá của đội tuần tra, nếu muốn vào đó thì phải mặc đồng phục của đội tuần tra mới được, nếu không dễ bị phát hiện." Tô Dung trả lời.
Nghe vậy, tâm trạng của Tạ Kha Kha có chút không tốt. Ban đầu cậu ta tưởng rằng cái lỗ này chính là thông đến tầng hầm, cho dù Tô Dung đã biết trước, thì tin tức này của cậu ta vẫn rất hữu dụng. Dù sao thì Tần Phong cũng cần tin tức này.
Nhưng sau khi nghe cô nói rằng đây thực chất là lỗ thông đến ký túc xá của đội tuần tra thì Tạ Kha Kha biết tin tức này đối với hai người mà cậu bám theo đều vô dụng. Điều này khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
"Thật ra cũng chưa chắc..." Nhìn vẻ mặt của cậu ta, Tô Dung bỗng nhiên nghĩ gì đó. Với vận may của Tạ Kha Kha, ông trời có thật sự để cậu ta thất vọng như vậy không?
Nhưng dù thế nào đi nữa: "Trước tiên hãy đi tìm Tần Phong, xem có thể xin được hai bộ quần áo từ anh ta không."
Hai người đến nơi đã đợi lần trước, không lâu sau Tần Phong mặc đồng phục của đội tuần tra, từ bên ngoài áp giải mấy người, theo đội ngũ lớn trở về. Nhìn thấy bóng dáng của hai người họ, anh ấy giả vờ như không thấy. Nhưng mười phút sau đúng hẹn xuất hiện trước mặt hai người.
Nhưng không giống như hôm qua, anh ta không cởi bỏ đồng phục mà vẫn mặc nguyên như vậy. Tô Dung cũng rất thức thời, lập tức tỏ ra có mâu thuẫn với Tạ Kha Kha, như vậy ba người họ sẽ trở thành một mối quan hệ logic bình thường, những người khác sẽ không đến gây phiền phức.
"Hai người đến đây sớm như vậy, chắc hẳn đã tìm được manh mối quan trọng. Vậy thì tôi nói trước nhé, tiệc chia tay có vẻ như là một lựa chọn sai lầm, chưa có ai vượt qua được tiệc chia tay mà rời đi cả."