Nói xong, cô ta nhìn quanh: "Tên đó đâu rồi? Bị cô giết rồi à?"
Cô ta chỉ vào 'Tạ Kha Kha', Tô Dung lắc đầu, trả lời không liên quan: "Tiếp theo các người định đi đâu?"
Tạ Kha Kha lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi định đi theo chị Lý."
Để phân biệt Tô Dung với bản sao 'Tô Dung', cậu ta gọi Tô Dung là Hoan Hoan hoặc đại lão, còn gọi 'Tô Dung' là chị Lý.
Nghe câu trả lời này, Tô Dung nhìn 'Tô Dung': "Cô có cách nào đưa cậu ta đến phòng điều khiển an toàn không?"
"Tất nhiên rồi." 'Tô Dung' gật đầu đương nhiên, "Tôi giả vờ cậu ta là kẻ bị tôi bắt, muốn đưa người bên ngoài đi trừng phạt là được. Chỉ cần giao tiếp đàng hoàng, họ sẽ không quan tâm đến tôi đâu."
Tô Dung: "... "
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, 'Tô Dung' cười khẩy: "Cái tên đó không có nghĩ ra cách này sao?"
Nói rồi, cô ta liếc nhìn Tạ Kha Kha, khinh thường "chậc" một tiếng: "Thật sự là giống nhau như đúc."
“...Vậy cô có thể dẫn cả hai người đi không?" Im lặng một lúc, Tô Dung dứt khoát nói. Nếu không cần sử dụng [Thuật dịch chuyển dưới nước], tất nhiên là không nên dùng. Giờ giữ lại kỹ năng này, biết đâu trong tương lai gần có thể cứu mạng mình.
Nghe vậy, 'Tô Dung' có vẻ mặt như "cô đang đùa tôi à": "Tôi dẫn cậu ta đi vì thấy cậu ta sẽ không gây ra chuyện gì. Còn cô? Giờ tôi không tố cáo cô, cô nên biết ơn rồi."
Nói thật thì lý trí bảo 'Tô Dung' phải nhanh chóng đuổi Tô Dung thật sự này ra khỏi tầng hầm, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nhưng sau khi dung hợp ký ức của Tô Dung, cô ta không cam tâm chỉ ở mãi trong căn hầm tối tăm này.
Mặc dù những bản sao như họ được tạo ra với yêu cầu phải trung thành với phòng thí nghiệm, nhưng sau khi dung hợp ký ức của người khác, lòng trung thành này đã bị bóp méo và suy yếu ở các mức độ khác nhau.
'Tô Dung' không muốn phá hủy phòng thí nghiệm này, hay đúng hơn là cô ta cũng không nghĩ Tô Dung thực sự có thể làm được điều đó. Cô ta chỉ muốn Tô Dung chết vì thế, có lẽ cô ta có thể thay thế cô, đến được thế giới bên trên.
Báo cáo là một cách tốt, nhưng thực tế thì rất dễ trốn thoát. Thay vì đưa Tô Dung cho những bản sao không hữu ích đó, thà đưa cô cho kẻ chủ mưu ở phía sau. Điều này sẽ đảm bảo Tô Dung chắc chắn chết.
Nhưng chủ động đưa cô đến chủ phía sau không nên, như vậy chỉ khiến đối phương nảy sinh cảnh giác. Lỡ đâu bỏ đi thẳng khỏi tầng hầm thì mất cả chì lẫn chài. Cho nên 'Tô Dung' không định giúp, cô ta biết rõ Tô Dung không nhờ cô ta giúp cũng sẽ có cách.
Nghe sự từ chối của 'Tô Dung', Tô Dung không thấy bất ngờ. Nếu đối phương đồng ý giúp cô mới thấy lạ.
"Thế thì tôi ở cùng cô đi." Tạ Kha Kha không chút do dự từ bỏ phương pháp đã tìm ra, ở lại cùng Tô Dung nghĩ cách vượt qua.
Nhưng Tô Dung không khách sáo nói: "Cậu ở lại làm gì? Phương pháp của tôi không mang theo cậu được, cậu cứ tự mình dùng phương pháp ban đầu mà đi qua là được."
Nghe vậy, Tạ Kha Kha ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi, thế thì tôi đi cùng với chị Lý. Đúng rồi đại lão, cô cũng gặp người giống hệt tôi sao?"
"Gặp rồi, lát nữa trên đường đi qua của mấy người có lẽ sẽ đụng phải anh ta." Tô Dung gật đầu, thong thả nói chuyện với cậu ta, "Nhưng nếu mấy người đợi thêm một lát thì sẽ sớm gặp được thôi."
Nói như vậy, thực ra là để kéo dài thời gian của họ. 'Tô Dung' chắc chắn không thể nhìn cô làm loạn, nhất định sẽ phá đám. Bây giờ mình kéo dài thời gian của họ thêm một chút, đợi 'Tạ Kha Kha' đến rồi, dùng luôn [Thuật dịch chuyển dưới nước] sang bên kia, như vậy sẽ có hai mươi phút để khám phá một mình.
"Được, được!" Tạ Kha Kha vui vẻ nói, "Tôi cũng muốn xem thử người giống hệt mình trông thế nào! Anh ta có giống tôi không? Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi đại lão là cô nhận ra anh ta không phải tôi bằng cách nào! Mặc dù đối với đại lão thì việc nhận dạng này chắc là rất dễ nhỉ?"
"Tôi gài anh ta một chút, anh ta lộ tẩy rất nhanh." Tô Dung trả lời ngắn gọn, che giấu phần lớn sự thật, đồng thời nhìn 'Tô Dung' với vẻ như có điều suy nghĩ.
Nãy giờ quên mất, mấy bản sao này đều có khiếm khuyết. 'Tạ Kha Kha' là thần kinh vận động không phát triển, lúc nào cũng có thể ngã. Vậy thì 'Tô Dung' là gì đây?
Nhìn biểu hiện của Tạ Kha Kha thì 'Tô Dung' hẳn là không biểu hiện ra khuyết điểm rõ ràng nào. Vậy thì khuyết điểm này chắc chắn là thứ ẩn khuất hơn. Nếu phát hiện ra được thì có lẽ có thể lợi dụng.
"Kể cho tôi nghe về những gì mấy người trải qua trên đường đi đi, nghe nói cậu bị người ta đuổi chạy đến đây?" Cô nhìn Tạ Kha Kha.
Tạ Kha Kha gật đầu, thao thao bất tuyệt kể lại. Sau khi tách khỏi Tô Dung, cậu ta đã chọn một lối vào khác để vào, rồi tình cờ thấy một nhóm người nhân bản lỗi đang nghỉ ngơi.
Nhóm người nhân bản vừa nhìn thấy kẻ lạ mặt là cậu ta, DNA lập tức chuyển động, rồi bắt đầu truy đuổi. Tạ Kha Kha chạy trốn, khi trốn vào góc thì bị ai đó vỗ vai.
Hóa ra là 'Tô Dung'.
Chuyện tiếp theo thì rất đơn giản, cậu ta nhanh chóng nhận ra đó là Tô Dung giả mạo vì 'Tô Dung' không mặc đồng phục đội tuần tra. 'Tô Dung' đã tranh luận với cậu ta rất lâu, nhưng Tạ Kha Kha vẫn cố chấp. Cuối cùng, cô ta từ bỏ, sau đó hai người cùng đến đây.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Dung nhướng mày. Cô hiểu rõ tính cách của mình, không thể nào tiếp tục tranh cãi với Tạ Kha Kha khi cậu ta đã tỏ ra rất kiên quyết. 'Tô Dung' theo lẽ thường phải thừa hưởng tính cách giống cô, tại sao lại dây dưa nhiều như vậy?
Nghĩ ngợi một lúc, cô đột nhiên nói với 'Tô Dung': "Cô vẫn nên dẫn tôi đi đến chỗ kẻ đứng sau chỗ này đi, dù sao cuối cùng tôi cũng phải đến đó, cô dẫn tôi đi thì chúng ta đều đỡ mất công.”
"Hả? Rõ ràng chỉ có cô đỡ mất công thôi mà?" 'Tô Dung' không nhận ra điều gì bất thường, chế nhạo: "Nếu cô không được thì cứ nói thẳng, đừng có viện cớ lung tung, cuối cùng vẫn phải nhờ tôi giúp.”
"Tôi không được". Tô Dung bình thản gật đầu, "Vậy cô có thể dẫn tôi đi không?"
Nghe vậy, 'Tô Dung' trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: "Tất nhiên là không được! Cô đừng giả vờ nữa, tôi biết cô có thể tự đi, đừng hòng dựa vào tôi để được giúp đỡ.”