Thấy cô ta như vậy, Tô Dung cuối cùng cũng hiểu ra. Không thể kiểm soát được cảm xúc của mình sao? Thật sự rất khó phát hiện ra khuyết điểm này.
"Tôi về rồi!" Bỗng nhiên, 'Tạ Kha Kha' đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người kia thì trợn tròn mắt, "Ủa? Sao các người cũng ở đây?"
Hai Tạ Kha Kha nhìn nhau, tạo thành một khung cảnh rất kỳ lạ.
Tô Dung bước tới, gỡ [nhãn dán giám sát] trên đầu ‘Tạ Kha Kha’ rồi cầm lấy máy tính trên tay anh ta, đọc thành công nội dung trên miếng dán. Sau khi xem hết, cô cũng hiểu sơ qua về cấu trúc bản đồ tầng hai của tầng hầm này.
Cô gật đầu với mọi người, sau đó [Thuật di chuyển dưới nước] phát động!
Ngay giây tiếp theo, Tô Dung xuất hiện ngay trong phòng điều khiển. Cái gọi là phòng điều khiển trông có vẻ hơi giống buồng lái tàu hỏa, nhưng lại giống phòng giám sát hơn.
Trên màn hình lớn có vô số ô vuông nhỏ, bên trong ô vuông là hình ảnh giám sát thật. Tuy nhiên, đó là hình ảnh được truyền từ máy ảnh cầm tay chứ không phải hình ảnh giám sát của khu dân cư.
Đúng như Tô Dung nghĩ, quái đàm quy tắc này là đang coi các điều tra viên và cư dân như camera giám sát bằng thịt.
Vô số ô giám sát nhỏ cùng hội tụ thành một màn hình máy tính lớn. Ở bên phải màn hình có một ống truyền dẫn, treo từ trần nhà xuống, cắm thẳng vào lỗ tròn.
Phía dưới có đủ loại nút bấm, đủ màu sắc, khiến người ta không hiểu cách sử dụng.
Nhìn vào màn hình này, Tô Dung lên tiếng hỏi: "Trí não, hay nên gọi là 'quản trị viên'?"
Ngay giây tiếp theo, một giọng nữ điện tử vang lên: "Bạn có thể gọi tên tôi, tôi rất vui.”
Cùng lúc đó, hình ảnh giám sát trên màn hình biến mất, tất cả đều chuyển sang màu đen. Một khuôn mặt cười được tạo thành từ các ô vuông màu trắng xuất hiện trên màn hình.
Đã đoán đúng, quản trị viên có thể giúp họ giải quyết vấn đề trang web quả nhiên chính là kẻ chủ mưu. Nhìn thế này thì có vẻ như nó không hoàn toàn đứng về phía đối lập với các điều tra viên.
Tô Dung bình tĩnh hỏi: "Cô có cảm xúc vui vẻ không?"
"Tôi nghĩ là không, nhưng được gọi tên là một chuyện đáng vui mừng.” Quản trị viên trả lời.
Tô Dung không vòng vo với nó: "Tôi muốn rời khỏi khu dân cư này.”
"Các người không thể rời đi, không ai có thể rời khỏi đây.” Quản trị viên dùng ký hiệu cảm xúc, làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nhưng tôi có thể xóa ký ức của các người, như vậy các người sẽ không còn những ảo tưởng như thế nữa.”
“Không cần như vậy đâu.” Tô Dung vừa nói, vừa đột nhiên móc [Xẻng phệ linh], trực tiếp chém vào đường ống đó.
Trong chớp mắt, hai cánh tay máy móc kịp thời tóm lấy hai cánh tay của cô, trên mặt đất cũng bò ra hai cánh tay máy, muốn khống chế đôi chân của cô.
Tô Dung phản ứng rất nhanh, lập tức mượn lực nhảy lên, đồng thời xoay cổ tay cầm [Xẻng phệ linh], trực tiếp dùng [Xẻng phệ linh] chặt đứt cánh tay máy khống chế tay phải của cô. Kéo theo cánh tay máy dài ngoằng, tay phải lại được giải thoát.
“Cô muốn đánh nhau trực tiếp với tôi ở đây sao?” Thấy quản trị viên không hành động gì thêm, cô thu tay lại rồi chất vấn.
Quản trị viên tỏ vê vô tội: “Là cô ra tay trước, tôi chỉ muốn tự vệ thôi, không muốn gây tổn hại thực sự cho cô.”
Quả thật là Tô Dung muốn ra tay trước, nếu lúc nãy cô không khống chế được thì quản trị viên chắc chắn sẽ không tha. Chỉ vì Tô Dung phản ứng kịp thời nên nó mới thuận nước đẩy thuyền giả bộ vô tội mà thôi.
Nhưng dù sao cũng là mình ra tay trước, nếu thành công thì đương nhiên có vô số cách giải thích, không thành công thì chỉ còn cách chấp nhận. Không tiếp tục dây dưa với vấn đề này nữa, Tô Dung đột nhiên hỏi: “Cô biết không? Tôi mang theo thuốc nổ TNT. Nếu tôi cho nổ tung nơi này thì có thể rời khỏi khu dân cư này không?”
Quản trị viên: “?”
Dù não bộ nó làm bằng máy móc nhưng lúc này cũng không khỏi nghi ngờ: “Hả? Chuyện này có thể tồn tại sao?”
Trong quái đàm quy tắc, xuất hiện thuốc nổ thì khác gì giáng cấp?
Nhưng nhìn phản ứng của quản trị viên, Tô Dung lại cảm thấy chùng xuống. Cô nhận thấy mặc dù đối phương có hơi ngạc nhiên nhưng rõ ràng là không hề sợ hãi.
Nếu sợ thì khi đối mặt với mối đe dọa như vậy, nó hẳn phải tìm cách ngăn chặn hành động phi lý này. Ví dụ như nói với Tô Dung rằng nếu cô đặt thuốc nổ thì bản thân cô cũng sẽ chết.
Nhưng nó không nói vậy, phản ứng đầu tiên của nó chỉ là ngạc nhiên mà thôi. Ngạc nhiên vì còn có người mang theo thuốc nổ vào được.
Tại sao lại không lo lắng chút nào? Coi như là máy tính cũng không muốn máy chủ của mình bị hư hỏng đi? Có phải nó nghĩ rằng TNT không thể phá hủy phòng thí nghiệm này không? Khả năng này không lớn, từ việc vừa rồi [Xẻng phệ linh] có thể dễ dàng chém đứt cánh tay máy có thể thấy, các thiết bị trong phòng điều khiển này không hề rắn chắc.
Vậy có phải là nó nghĩ rằng nổ ở đây cũng không sao không? Nói cách khác, đây hoàn toàn không phải là khu vực trung tâm thực sự.
Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, trong đầu Tô Dung đột nhiên hiện ra điều gì đó. Những điều bất thường mà cô phát hiện trước đó dường như đều có câu trả lời, cô đột nhiên hỏi: "Thế giới này có thực sự tồn tại không? Hay nói cách khác, đây có phải là một thế giới ảo không?"
Không trách cô nghĩ như vậy, thế giới này thực sự quá bất thường. Không mưa không gió, hoàn toàn không giống một thế giới thực. Những quái đàm quy tắc thông thường đều là sương mù dày đặc, còn ở đây lại nắng chói chang, thì càng kỳ lạ hơn.
Nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau, cộng thêm biểu hiện của quản trị viên, cuối cùng khiến Tô Dung nảy sinh nghi ngờ như vậy - đây vốn dĩ không phải là thế giới chân chính, mà là thế giới giả tưởng?
Quản trị viên hoàn toàn không ngờ rằng cô có thể đoán ra, hơn nữa còn đoán ra một cách đột ngột như vậy. Máy tính bị kẹt trong giây lát, sau đó mới thành thật trả lời: "Đã biết như vậy, thì càng không nên nghĩ đến chuyện rời khỏi thế giới này. Nếu không có sự đồng ý của tôi, cô không thể rời đi. Ngay cả khi tự sát, cũng chỉ đổi lấy kết cục là chết não thôi.”
Đây chính là lý do tại sao nó không quan tâm đến việc Tô Dung và những người khác đến đây, cũng không quan tâm đến việc họ phá hoại bừa bãi. Trên thực tế, ngay cả khi toàn bộ khu dân cư bị đánh thuốc nổ, đối với nó cũng chỉ cần xây dựng lại dữ liệu là xong. Có lẽ sẽ tốn một số công sức, nhưng hoàn toàn không tổn hại đến gân cốt.