Theo như cô hiểu, việc cô giáo nói rằng "đổi não" có lẽ là muốn cậu bé làm việc khác, chứ không phải tiếp tục làm đồ thủ công. Dù gì cũng đã làm hai tiết rồi, đúng là nên làm việc khác rồi.
Nhưng trong quái đàm quy tắc, lời này cũng có khả năng là theo nghĩa đen. May là cô có cách kiểm chứng.
Tô Dung nhìn về phía phòng bảo vệ: "Cho hỏi sau khi cơ thể em bị hoại tử thì nó di đâu thế?"
"Đi đâu sao?" Giọng bảo vệ nhỏ nghe rất ngạc nhiên, "Tất nhiên là vẫn ở dưới đầu em chứ, nếu không thì em sống bằng cách nào?"
Đúng là thế! Tô Dung đã hiểu rồi. Đúng như cô nghĩ lúc nãy, ở đây thực ra chẳng có gì kỳ lạ cả. Bảo vệ chỉ nằm trong đó với cơ thể bị thối rữa, chứ không phải chỉ có một cái đầu ở trong.
Tương tự như vậy, cô giáo cũng chỉ muốn Tiểu Minh làm việc khác, chứ không phải thực sự muốn cậu bé lấy não mình ra rồi đổi một cái não mới vào.
Là một đứa trẻ, Tiểu Minh không hiểu được tầng nghĩa ẩn dụ trong lời nói, cậu bé chỉ hiểu theo nghĩa đen và kể lại chuyện này với mẹ mình.
Hơn nữa, có lẽ cậu bé chỉ nói mình cần một bộ não mới, nên mẹ cậu mới thực sự gửi cho cậu một bộ não.
Còn bản thân Tô Dung thì vì có định kiến với những quái đàm quy tắc, nên cô vô thức nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng kỳ dị. Nhưng nếu cô thực sự chẻ đầu Tiểu Minh ra thì mới thực sự là chuyện tồi tệ.
Có lẽ không cần phải chờ đợi đánh giá tiêu cực, cô sẽ trực tiếp nhận hình phạt tử vong.
Chẳng qua loại suy nghĩ này còn cần Tiểu Minh hiểu, dù sao cuối cùng người chấm điểm mình là Tiểu Minh, nếu như cậu bé cho rằng lời cô nói là không đúng, như vậy sẽ đánh giá kém vì mình không giúp chẻ đầu cậu bé ra.
Tô Dung thở dài, đứng bên cạnh chiếc xe máy, cúi xuống nhìn Lý Tiểu Minh: "Em vừa nghe bảo vệ nói chưa? Nếu đầu không còn trên cơ thể, em sẽ chết."
"Chết là gì vậy?" Tiểu Minh hỏi hoài nghi.
"Đó là em sẽ không còn gặp ba mẹ nữa." Tô Dung giải thích với cậu bé bằng cách cậu bé có thể hiểu, "Cũng không thể chơi với các bạn nhỏ nữa."
Nghe vậy, Tiểu Minh lập tức lắc đầu: "Em không muốn chết đâu, chết quá đáng sợ. Nhưng nếu không chết, em phải làm sao để đổi não?"
Thấy cậu bé không còn cố chấp về việc đổi cậu bé nữa, Tô Dung mới giải thích: "Thực ra việc đổi não mà cô giáo nói không phải ý đó, cô ấy muốn em không cần chỉ làm một công việc thủ công, mà nên làm chuyện khác, đây cũng là một cách 'đổi não' khác."
"Thật không?" Tiểu Minh hoàn toàn không tin, cậu bé nghĩ rằng suy nghĩ của mình mới đúng.
Tô Dung không tranh cãi với cậu bé, chỉ cười híp mắt nói: "Em có thể đi hỏi cô giáo của mình!"
Nghe xong, Lý Tiểu Minh lại chạy về. Không lâu sau, Tô Dung nghe thấy thông báo của hệ thống định vị thông minh trên xe máy: "Đinh! Chúc mừng bạn đã nhận được một đánh giá tốt."
Nghe thấy mình được đánh giá tốt, Tô Dung liền bật cười. Trong quái đàm quy tắc này, quy trình giao đồ được chia thành hai bước, đó là giao hàng cho khách hàng và nhận được đánh giá tốt.
Cả hai điều này đều không thể thiếu, nhưng điều đầu tiên có giới hạn thời gian, còn điều thứ hai thì không. Lúc giao hàng ban nãy, cô đã chú ý đến điều đó. Khi đưa hàng cho Lý Tiểu Minh, thời gian đếm ngược quy định đã tự động dừng lại.
Thời gian giao hàng và thời gian di chuyển của họ gần như bằng nhau, nếu còn phải hoàn thành nhiệm vụ, nhận được đánh giá tốt thì thời gian hẳn là không đủ.
Tô Dung giơ đồng hồ lên xem giờ, cô bắt đầu đi từ lúc 7 giờ 15 phút, đến giờ là 8 giờ.
Theo như quy định hoàn thành một nhiệm vụ trong vòng một giờ, thì hiện giờ cô đã hoàn thành vượt mức. Nhưng Tô Dung không vì thế mà đắc chí, cô lên xe máy, nhanh chóng đến địa điểm tiếp theo.
Trước 12 giờ đêm, cô phải quay về công ty. Nếu đúng 12 giờ mới hoàn thành nhiệm vụ thì quả thật là tự chuốc lấy phiền phức. Vì vậy, nhất định phải rút ngắn thời gian càng nhiều càng tốt, tranh thủ để dành đủ thời gian quay trở lại công ty.
Cô mở cốp xe, lấy ra một kiện hàng. Kiện hàng trông rất mỏng, hình hộp chữ nhật. Địa chỉ ghi trên đó là "Nhà hàng Ngưu Mã", người nhận là đầu bếp Trương.
"Nhà hàng Ngưu Mã", cái tên này thật ngộ nghĩnh. Nếu như "Trường mẫu giáo Không đầu Óc" trước đó còn khiến Tô Dung liên tưởng đến một số chuyện kinh dị, thì nhà hàng này chỉ khiến cô bật cười.
Nhìn thấy là nhà hàng, lại còn gửi cho đầu bếp, cô đã đoán được bên trong kiện hàng là gì. Rất có thể là một con dao làm bếp.
Kiểu nơi như nhà hàng luôn khiến người ta dễ liên tưởng đến thịt người, cô hy vọng mình sẽ không gặp phải chuyện tương tự. Hay nói cách khác, Tô Dung hy vọng mình có thể nhanh chóng giao hàng, rồi chuồn thẳng.
Cô thở dài, nhập địa chỉ vào máy định vị thông minh, ngay lập tức nó hiển thị bản đồ lộ trình và yêu cầu đơn hàng. Thời hạn giao hàng lần này là một giờ, trong khi quãng đường chỉ mất nửa giờ.
Nhìn thấy thời gian được sắp xếp kỳ lạ như vậy, Tô Dung cau mày. Như lần giao hàng cho Lý Tiểu Minh vừa rồi, quãng đường mất hai mươi phút, nhưng thời hạn giao hàng lại là nửa giờ.
Khoảng thời gian giữa hai lần chỉ cách nhau có mười phút, còn quãng đường giao hàng cho đầu bếp Trương và thời hạn giao hàng lại cách nhau đến nửa giờ. Rõ ràng là điều này không bình thường.
Tô Dung không phải là kẻ ngốc, cô đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây là quái đàm quy tắc đang ban phát lòng thương xót, cho cô thêm thời gian. Khoảng thời gian dư ra này chắc chắn là vì sau đó cô sẽ phải mất rất nhiều thời gian để giao hàng cho mục tiêu, nên mới cho cô thêm một chút thời gian.
Thực ra, việc giao hàng cho Tiểu Minh khá dễ dàng. Cô chỉ cần gọi Tiểu Minh ra và đưa hàng cho cậu bé là được. Trong chuyện này, trường mẫu giáo "Không Đầu Óc" không hề làm khó cô, việc này hoàn thành dễ như trở bàn tay.
Nhưng có vẻ như lần giao hàng tiếp theo cho đầu bếp sẽ không dễ dàng như vậy.
Xem tiếp, bên dưới là yêu cầu của đơn hàng, yêu cầu cô giúp đầu bếp kiểm tra chất lượng hàng.
Nhìn thấy yêu cầu này, mặt Tô Dung đen thui. Kiểm tra chất lượng dao làm bếp như thế nào? Tất nhiên là phải dùng dao làm bếp rồi. Dùng dao làm bếp để chặt gì? Cô không khỏi liên tưởng đến việc chặt chính mình.