Quy tắc ghi là phải đích thân giao tận tay cho người nhận. Lỡ như người này không phải Lý Tiểu Minh thì cô sẽ gặp rắc rối lớn mất.
"Đây là thẻ học sinh của em." Cậu bé đưa ra một chiếc thẻ học sinh, trên đó đúng là có tên "Lý Tiểu Minh", cũng khớp với khuôn mặt.
Tô Dung đưa gói hàng cho cậu bé, sau khi Tiểu Minh nhận hàng thì hệ thống định vị thông minh hiển thị đơn hàng đã hoàn thành. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Em cần chị hoàn thành nhiệm vụ gì?"
Trong yêu cầu của đơn hàng có một mục là cô phải giúp Lý Tiểu Minh hoàn thành nhiệm vụ mà trường giao. Nếu cô không hoàn thành thì khả năng lớn là sẽ không nhận được đánh giá tốt, vì thế Tô Dung đành phải hỏi một câu.
"Chị đợi một chút." Lý Tiểu Minh ngoan ngoãn nói rồi mở gói hộp trước mặt Tô Dung. Bên trong thực sự không phải là cái đầu, nhưng mà là một bộ não.
Bộ não này có một số mạch máu trên bề mặt nhưng nhìn chung đã được rửa sạch. Giống như một nụ hoa hồng phớt, trông rất tràn đầy sức sống. Rãnh não rất sâu, có bằng chứng cho thấy rãnh não càng sâu thì người đó càng thông minh. Bộ não này hẳn là một bộ não thông minh.
Tô Dung: "... ."
Okay, đúng vậy, Trường mẫu giáo Không Đầu Óc, có thể là không có đầu, cũng có thể là không có óc. Cô nghĩ quá hẹp rồi.
"Trường học bảo em không thông minh, nói muốn mẹ em đổi một cái não khác cho em. Bây giờ mẹ đã gửi não cho em, phiền chị giúp em đổi một cái." Khi nói điều này, Tiểu Minh rõ ràng có chút buồn bã. Ai mà bị cô giáo mắng mà cảm thấy vui chứ.
Dù chuyện này nghe có vẻ vô lý, nhưng cuối cùng chỗ này cũng là quái đàm quy tắc, Tô Dung cũng quen rồi. Cô vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi: "Làm sao để đổi?"
"Trước hết chị chăt đầu em xuống, rồi sau đó lắp não mới vào là xong!" Lý Tiểu Minh nói ra giải pháp, sau khi do dự một lúc, lại nhấn mạnh: "Nhưng cái não cũ của em chị đừng ném đi, vẫn để lại cho em nhé."
Dù cho được giáo viên nói không thông minh lắm, nhưng cuối cùng đó vẫn là bộ não nguyên bản của cậu bé, cậu bé vẫn muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Cậu bé nói rất đơn giản, nhưng Tô Dung không thể làm theo như cậu bé nói. Không phải là không thể làm được, chủ yếu là cô không phải là người ngu ngốc, nếu cô chặt đầu đối phương, nếu đối phương không sống lại, cô không phải sẽ gặp xui xẻo rồi sao?
“Nếu không trước tiên em chặt đầu mình ra, rồi chị sẽ giúp em lắp não vào?" Sau khi suy nghĩ, cô đưa ra một biện pháp. Điều này có nghĩa là ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, thì người ta cũng chỉ có thể tự mình trách mình.
"Nhưng em không có vũ khí." Cậu bé lắc đầu, "Chị có thể cho em một vũ khí không?"
Tất nhiên là không thể, vì điều đó cũng không khác gì tự mình chẻ đầu của cậu bé.
Cô suy nghĩ một chút rồi đi hỏi phòng bảo vệ bên cạnh: "Xin lỗi, có thứ gì như dao cạo hoặc gì đó, có thể chặt đầu của Tiểu Minh không?"
Một tiếng nói non nớt vọng ra: "Không có, trường mẫu giáo không cho mang theo vũ khí."
Câu nói này khiến Tô Dung lộ ra vẻ nghi ngờ, theo lời bảo vệ nhỏ này thì trường mẫu giáo khá tuân thủ đúng quy định, vậy tại sao lại để một đứa trẻ nhỏ như vậy làm bảo vệ?
Nghĩ như vậy, cô cũng hỏi: "Trường mẫu giáo cho phép tuyển dụng lao động trẻ em sao?"
"Vì bên ngoài không ai tuyển dụng em nên trường mẫu giáo mới nhận em." Bảo vệ nhỏ trả lời.
Chưa kịp để Tô Dung hiểu ra thì Lý Tiểu Minh đã vui vẻ nói: " Cả người Tiểu Lực chỉ còn một cái đầu nên bên ngoài không ai tuyển dụng cả!"
Tô Dung: "...."
Khó trách đối phương lại phải ở trong phòng bảo vệ kín mít, chỉ nghe tiếng mà không thấy người. Nếu để người khác nhìn thấy, không biết có dọa chết khiếp không.
Nhưng nói như vậy thì việc cô chẻ đầu Lý Tiểu Minh có lẽ sẽ không bị xử lý, ở đây chẳng phải có một người chỉ còn lại cái đầu vẫn sống nhăn răng sao?
"Sao em chỉ còn một cái đầu vậy?" Cô không nhịn được hỏi, sau đó lại nói thêm, "Nếu câu hỏi của chị có gì xúc phạm thì em không cần trả lời, chị xin lỗi trước."
May là bảo vệ nhỏ không để bụng, trả lời: "Cả người em bị hoại tử, đó là một căn bệnh, với trình độ y học hiện tại thì không chữa khỏi được. May là nhà trường nhận em vào làm, nếu không em không biết phải sống sao."
Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày. Cô vốn tưởng rằng đối phương cũng bị chẻ đầu mới thành ra như vậy, nhưng nghe cậu bé nói thì không phải. Bị bệnh nên cơ thể hoại tử, chỉ còn lại một cái đầu, lý do này tuy nghe hơi vô lý nhưng vẫn hợp lý hơn lý do bị cô giáo thấy não không tốt nên thay não.
Theo lời bảo vệ nhỏ nói thì với tình trạng này của cậu bé, cậu bé không thể làm bất kỳ công việc gì nữa, trường mẫu giáo này nhận cậu bé vào làm bảo vệ, cho cậu bé một công việc, thực ra là đang làm việc tốt.
Một trường mẫu giáo tốt như vậy, có thể để trẻ em thay não hay không?
Nhận ra điều khả nghi, Tô Dung đột nhiên hỏi Lý Tiểu Minh: "Lúc đó, cô giáo đã nói với em như thế nào? Em có thể nhắc lại với chị từng chữ một được không? Kể cả bối cảnh cô ấy nói với em câu đó nữa."
“Tại sao vậy ạ?" Lý Tiểu Minh hỏi không hiểu, "Chị cảm thấy vừa rồi em không nói rõ ràng sao?"
Nhận ra rằng cậu bé không hài lòng với mình, đánh giá của mình còn nằm trong tay đối phương, Tô Dung điều chỉnh cách nói một chút: "Không có, chị cảm thấy Tiểu Minh vừa nãy nói rất rõ ràng, chẳng giống một đứa trẻ ngốc chút nào. Chính vì thế mà chỉ muốn xem xem em bị giáo viên phê bình vì lý do gì."
Được khen ngợi luôn khiến người ta vui vẻ, đặc biệt là đối với trẻ con vẫn chưa phân biệt được độ chân thành của lời nói của người lớn.
Biểu cảm của Lý Tiểu Minh bỗng trở nên vui vẻ, cậu bé nhớ lại rồi nói: "Lúc đó em đang làm thủ công, công việc đó khá khó, em đã làm hai tiết học rồi, vẫn chưa làm xong. Giáo viên đến phê bình em, nói em nên đổi não khác đi."
Nghe điều này, Tô Dung bỗng có cảm giác như bừng tỉnh. Không cần nói nhiều, chỉ cần nói về ngữ cảnh của lời nói này, cái gọi là "đổi não khác" chắc chắn không phải nghĩa đen đúng không?