Tô Dung cảm thấy giống như đang nghe giáo viên giảng bài trong một trường học bình thường, giống như khi học lịch sử hồi cấp ba. Vì giáo viên nói quá dài dòng và nhàm chán, nhiều học sinh chăm học thường làm vậy để tránh ngủ gật trong giờ học.
Điều đáng nói là, dân địa phương rõ ràng có thể hiểu được những gì giáo viên đang giảng. Giống như lớp trưởng ngồi hàng đầu, lưng thẳng tắp, nhìn vào là biết một học sinh giỏi tiêu chuẩn.
Nhưng hàng ghế sau cũng có một vài người đang ngủ gật, giống hệt với kiểu học sinh thường thấy trong lớp, không thích học.
Là một thám tử, Tô Dung quan sát xung quanh rất khéo léo, không dễ gì bị phát hiện ra manh mối. Nhưng những người khác thì không có khả năng này, vừa ngoảnh đầu đã bị Vương Kiến Quốc đang ngẩng đầu lên bắt tại trận.
"Số 6, cậu đang làm gì vậy?" Vương Kiến Quốc quát lớn một tiếng, đồng thời ném cục phấn về phía cậu học sinh đang ngồi ở vị trí số 6.
Lúc này, những gì anh ta nói, mọi người đều có thể hiểu được.
Ngay trước mắt mọi người, cục phấn ngắn ngủi ấy bỗng biến thành một ám khí hình thoi với tốc độ cực nhanh, đầu nhọn vô cùng. Nếu thật sự bắn tới theo tình hình hiện tại, e rằng có thể trực tiếp mở một lỗ thủng lớn trên đầu của số 6.
May mắn thay, đã từng cộng điểm nhiều lần như vậy, tốc độ bắn cực nhanh của ám khí này đối với các điều tra viên thực sự không đáng kể. Học sinh số 6 dễ dàng né tránh, sau đó quả quyết xin lỗi: "Thưa thầy, em bị mỏi cô, định vặn cổ một chút."
Vương Kiến Quốc cười giả lả hỏi: "Có muốn tôi giúp cậu vặn cổ không?"
Sắc mặt số 6 cứng đờ, vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, thầy, em bảo đảm sẽ nghiêm túc nghe giảng, tuyệt đối không nhìn lung tung nữa."
Có lẽ thấy thái độ cậu ta còn tạm ổn, Vương Kiến Quốc ngoài dự đoán lại không dây dưa nữa, để cậu ta ngồi xuống.
Hành vi này khiến Tô Dung nhướng mày, nếu là quái đàm quy tắc bình thường thì lúc này ít nhất phải làm khó đối phương thêm lần nữa, tốt nhất là lấy mạng cậu ta, để các điều tra viên khác phải khiếp sợ.
Nhưng anh ta lại không làm như vậy, mà lại nhẹ tay thả cậu ta đi. Mặc dù ban đầu viên phấn đó đúng là có sát ý, nhưng đối với các điều tra viên đã cộng điểm trung bình trên năm lần thì thật sự quá dễ để né tránh, hoàn toàn không thể gọi là làm khó.
Chẳng lẽ đối phương cố ý nương tay với các điều tra viên?
Đè nén suy nghĩ trong lòng, Tô Dung dựa vào khẩu hình miệng cố gắng đoán xem Vương Kiến Quốc đang nói gì. Nhưng không thể được, khẩu hình miệng của anh ta cũng rất kỳ lạ, nhìn nhiều hai lần sẽ bị chóng mặt hoa mắt.
Cô lập tức thu hồi ánh mắt, nghi ngờ rnếu nhìn thêm nữa có thể sẽ làm tình trạng ô nhiễm nặng hơn.
Sau khi giảng một lúc, Vương Kiến Quốc bắt đầu viết gì đó lên bảng. Đúng như dự đoán, chữ viết trên bảng cũng là thứ mà họ không hiểu nổi, không biết là thứ tiếng gì trên sao Hỏa, thật là hết nói nổi.
Tô Dung thở dài, cuối cùng cũng từ bỏ việc cố gắng hiểu. Cô chỉ giả vờ chăm chú nghe giảng để tránh bị phát hiện. Lần đầu tiên thì số 6 có thể được bỏ qua, nhưng nếu ai đó tái phạm thì chưa chắc đã được tha thứ.
Trên tường lớp học có một chiếc đồng hồ, thời gian giống hệt như trên 【Thời gian tuyệt đối】. 45 phút trôi qua, tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên.
"Ting ting ting - ting ting ting - ting ting ting..."
Vương Kiến Quốc không kéo dài giờ học, anh ta nói "Hết giờ." Theo lệ thường, lớp trưởng dẫn đầu cả lớp "Tạm biệt thầy ạ". Sau khi chào xong, đám học sinh bên dưới rõ ràng đã thoải mái hơn, bắt đầu trò chuyện về những chủ đề mà mình quan tâm. Trong khi đó, giáo viên trên bục giảng thì thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Hôm nay đến lượt ai lau bảng?" Lớp trưởng quay đầu nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Tô Dung nói, "34, hôm nay đến lượt số 34 rồi."
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Dung cứng đờ, không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, thôi thì cũng chẳng phải là không ngờ tới, vận may của cô vẫn luôn như thế mà.
Không có ai biết được những điều kiêng kỵ khi xóa bảng nếu không có quy tắc. Người đầu tiên xóa bảng chắc chắn là người khổ nhất vì họ phải tự mình thử nghiệm cách xóa bảng. Những người khác chỉ cần làm theo kinh nghiệm của người đó là được.
Thấy Vương Kiến Quốc sắp sửa dọn dẹp đồ đạc, có lẽ sắp rời khỏi lớp học. Tô Dung chịu đựng ánh mắt thông cảm của mấy điều tra viên, nói thử: "Tôi ra ngoài đi vệ sinh một chút, lát nữa xóa bảng."
Nghe vậy, lớp trưởng tốt bụng nhắc nhở: "Vậy thì cậu phải nhanh lên, tranh thủ xóa bảng trước khi tiết học sau bắt đầu."
Nhận được một gợi ý, bảng đen phải sạch sẽ khi vào lớp.
Tô Dung ghi nhớ trong lòng, gật đầu, nói một cách tự nhiên: "Giờ ra chơi có mười phút, chắc chắn tôi sẽ kịp."
Thực ra, câu nói này là để thử xem giờ ra chơi có bao lâu, nếu không phải mười phút thì đối phương chắc chắn sẽ sửa lại. Lúc đó, cô chỉ cần nói rằng mình nói nhầm là được, còn hơn là hỏi trực tiếp.
Lý do nghĩ là mười phút là vì giờ ra chơi khi đi học là mười phút. Cách sắp xếp của trường này gần như không có gì khác biệt so với trường bình thường, hai phút chuông báo chuẩn bị, bốn mươi lăm phút giờ học, vậy thì giờ ra chơi cũng phải như vậy.
Quả nhiên, cô đã không nói sai. Sau khi nghe cô nói, lớp trưởng gật đầu, ngồi xuống không nói gì nữa.
Những điều tra viên khác ngồi trên ghế đều nhìn Tô Dung bằng ánh mắt ngưỡng mộ, họ tự nhiên có thể nghe ra những thông tin mà Tô Dung và lớp trưởng đã tiết lộ trong cuộc trò chuyện đơn giản này. Người có bản lĩnh mới có thể nhanh chóng moi ra nhiều thông tin như vậy.
Vào lúc này, Vương Kiến Quốc vừa rời đi, Tô Dung lập tức đuổi theo.
Không phải là không quan tâm đến manh mối trong lớp, chỉ là có việc cần ưu tiên trước sau, chắc chắn là sự xuất hiện của Vương Kiến Quốc quan trọng hơn. Hơn nữa, trong lớp trừ cô ra còn có bảy điều tra viên nữa, họ có thể tìm ra một số manh mối hữu ích, khi cô quay lại chỉ cần hỏi là được. Dù sao thì họ cũng là điều tra viên, cần phải giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa, nếu cô thực sự bám theo Vương Kiến Quốc, thì cũng sẽ là một sự trợ giúp lớn cho các điều tra viên khác.