Sau khi đi ra ngoài, Tô Dung không trực tiếp hỏi Vương Kiến Quốc có còn nhớ chuyện trước đây không. Mà chỉ đi bên cạnh anh ta, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Siêu thị An Vui, siêu thị An Vui, siêu thị An Vui..."
Tự nhiên Vương Kiến Quốc nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt dần dần trở nên sáng ngời, đột nhiên nắm lấy tay Tô Dung, vẻ mặt không chắc chắn hỏi: "Em là Tô... Tô Dung?"
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, anh ta gần như đã quên mất cái tên này rồi.
Lúc anh ta nhớ lại chuyện lúc trước, Tô Dung vẫn im lặng không nhắc nhở. Cho đến khi anh ta nói hết tên mình, cô mới gật đầu, nở nụ cười: "Là em."
Sau khi nghe đối phương gọi tên mình, Tô Dung thực sự thở phào nhẹ nhõm. "Nó" chắc chắn không biết thân phận thật của cô, nếu không thì "Nó" muốn nhắm vào một người vẫn rất dễ dàng.
Cô đã tiêu diệt được nguồn ô nhiễm trong quái đàm quy tắc đầu tiên, trở thành một điều tra viên tinh anh. Trong mỗi quái đàm quy tắc sau đó, cô đều không dùng khuôn mặt thật của mình, cũng không nói tên thật của mình.
Chỉ dựa vào cái tên "Siêu thị An vui" trong quái đàm quy tắc này mà gọi được tên thật của cô, quả thật chỉ có thể là Vương Kiến Quốc mà cô quen biết.
Còn về việc Vương Kiến Quốc gọi tên thật của cô trong quái đàm quy tắc, Tô Dung cũng không quá lo lắng. Trước đây cô không tiết lộ là vì sợ "Nó" nhắm vào cô trong quái đàm quy tắc, nhưng bây giờ bản thân "Nó" còn khó bảo toàn, đã thu hồi hết tất cả các quái đàm quy tắc rồi. Cho dù 【quái đàm quy tắc cố định】 này không tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, thì trong cả năm tới "Nó" cũng không có cơ hội làm hại cô.
Thật lòng mà nói, nếu năm sau vẫn chưa đuổi được "Nó" ra khỏi Trái đất, Tô Dung cho rằng cả Trái đất này sẽ diệt vong, tự nhiên cũng không quan tâm đến chút chuyện này nữa.
Xác nhận được danh tính của đối phương, cô không chần chừ: "Văn phòng làm việc của anh ở đâu? Thời gian sắp hết rồi, em sẽ đi tìm anh sau giờ học."
Mới vừa rồi để anh ta suy nghĩ tốn không ít thời gian, Tô Dung cúi đầu nhìn một cái, lúc bọn họ kết thúc tiết học trước là 8 giờ 50, bây giờ đã là 8 giờ 55, chỉ còn năm phút nữa là đến tiết học tiếp theo.
Mặc dù cô còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, cô phải nhanh chóng quay về lau bảng.
"Văn phòng của tôi ở cuối hành lang, căn phòng bên trái." Vương Kiến Quốc cũng biết cô còn việc riêng phải làm, còn anh ta cũng cần sắp xếp lại suy nghĩ.
Tô Dung không khách sáo với anh ta, tiếp tục hỏi: "Phải lau bảng như thế nào?"
"Chỉ cần lau sạch chữ viết trên bảng, sau đó đi giặt giẻ lau bảng." Vương Kiến Quốc trả lời.
Thì ra còn phải giặt giẻ lau bảng nữa, đúng là có một cái hố nhỏ. May là vì họ là lớp 4 nên nhà vệ sinh gần như cách một vị trí, rất dễ đến.
Tô Dung gật đầu với anh ta, không còn do dự nữa, nhanh chóng chạy về lớp lau bảng. Làm xong một loạt các công việc, cô vừa kịp hoàn thành mọi thứ trước khi tiếng chuông báo hiệu vang lên. Trong khoảng thời gian này, không có ai làm phiền cô, cô có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ lực lượng bên ngoài nào.
Nhưng Tô Dung không biết rằng, thực ra những điều tra viên khác rất tò mò về những việc làm của cô, chỉ là nhờ vào khả năng tự chủ và sự nhạy bén, họ mới không đến làm phiền cô.
Lau bảng là một công việc nguy hiểm, đây là điều mà mọi người đều công nhận. Và người đầu tiên được chọn để lau bảng chính là người đầu tiên ăn cua, thành công ăn được cua hay bị kẹp, thì phải xem bản lĩnh của người đó như thế nào.
Nhưng có thể chắc chắn rằng, làm tốt việc này thì không có phần thưởng gì, nhưng làm kém thì chắc chắn sẽ bị phạt. Vì vậy, đối với Tô Dung là người đầu tiên được chọn, mọi người đều mang tâm trạng vừa thương cảm vừa may mắn, chờ xem cô sẽ vượt ải này như thế nào.
Không ai ngờ rằng, Tô Dung vừa tan học đã chạy ra ngoài. Hơn nữa, cô cũng biết mình chỉ có mười phút để lau bảng.
Đây là cô muốn tìm quy tắc sao?
Nghĩ kỹ lại thì, lquy tắc đúng là có khả năng nằm ở những nơi như cổng trường, nếu tìm được thì có lẽ có thể vượt qua được cửa ải này. Chỉ có thể hy vọng tốc độ của cô đủ nhanh, đừng để quá giờ là được.
Ai mà ngờ chỉ mới năm phút, cô không chỉ kịp quay lại. Mà còn biết mình phải làm gì, lau bảng đúng giờ. Khi thấy cô đi giặt giẻ lau bảng, mọi người đều biết cái hố của nhiệm vụ này nằm ở đâu.
Nhưng làm sao cô biết được? Có phải cô đã tìm được quy tắc ở bên ngoài không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của mấy điều tra viên bỗng trở nên nóng bỏng, chỉ mong tan học thật nhanh để họ có thể đi hỏi cho rõ.
Giáo viên đến dạy tiết thứ hai là một giáo viên nữ. Tóc ngắn gọn gàng, bài giảng cũng khiến người nghe không hiểu gì, làm cho người ta đầu óc mơ hồ. Quái đàm quy tắc này đã diễn ra lâu như vậy rồi, mặc dù cũng đã đào không ít hố nhỏ, nhưng cũng điều là cửa ải nhỏ, có thể phá giải được.
Suy cho cùng, nội dung chính của hai giờ đồng hồ này đều là học trên lớp, nhưng trong lớp thực sự không có gì nguy hiểm. Chỉ cần thể hiện ra vẻ chăm chú nghe giảng là được, thậm chí giáo viên cũng không gọi tên để hỏi. Nếu nói có ô nhiễm thì cũng không thể xác định được ngay.
Sự bình yên như vậy khiến Tô Dung cảm thấy rất bất an, cô lo lắng quái đàm quy tắc này đang làm điều gì đó to lớn, hoặc cô đã bỏ qua điều gì đó.
Đè nén những suy nghĩ này trong lòng, cô lại suy nghĩ về những chuyện vừa rồi. Có thể gặp lại người quen cũ trong quái đàm quy tắc đầu tiên trong [Quái đàm quy tắc cố định] cuối cùng, trong lòng cô thực sự dâng lên một chút vui mừng.
Cô không ngờ đối phương vẫn còn sống, và rõ ràng có thể giúp đỡ mình. Mặc kệ là ai cũng sẽ cảm thấy vui mừng trước niềm vui bất ngờ này.
Chỉ là nếu nói người trong tiệm tạp hóa là do Hạ Hành Chi cố tình cài vào, bản thân cũng được quy tắc của tiệm tạp hóa bảo vệ, vậy thì Vương Kiến Quốc có được bảo vệ không?
Nếu anh ta không có, bản thân mình hỏi đông hỏi tây, nhiều lần tiếp xúc với đối phương, liệu có khiến đối phương bị "Nó" nhắm vào, từ đó mà chết thêm lần nữa không?