Mặc dù không biết Vương Kiến Quốc đã sống sót và xuất hiện trong quái đàm quy tắc này như thế nào. Nhưng trong suốt khoảng thời gian này, anh ta chắc chắn đã trải qua cửu tử nhất sinh, trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể sống sót. Tô Dung không thể chấp nhận việc anh ta một lần nữa vì mình mà mất đi cơ hội sống sót.
Ngoài ra, cô còn hơi nghi ngờ liệu đối phương có thực sự tỉnh táo không, có phải là do quỷ quái chiếm lấy cơ thể anh ta, xem ký ức của anh ta rồi giả trang thành Vương Kiến Quốc để lừa dối mình không?
Có vẻ như cô có thể thử thêm lần nữa vào giờ giải lao tiết học tiếp theo.
... Không đúng. Cảm nhận được một vài ánh mắt đang nhìn mình, Tô Dung thở dài. Có vẻ như cô không thể ra ngoài vào giờ giải lao, cô cảm thấy một nhóm "đồng nghiệp" đang háo hức chờ để hỏi cô.
Thực ra cô đã không thu thập được manh mối nào trong giờ học trước, những chuyện của Vương Kiến Quốc thì chưa thể nói với người khác trước khi làm rõ hoàn toàn. Cô vẫn nên nghĩ cách để đối phó với các câu hỏi của những người này đã.
Bốn mươi lăm phút trôi qua không dài, ngay lập tức đã hết giờ. Không ngoài dự đoán, xung quanh Tô Dung đã có một vòng người vây quanh.
Trong đó có một nữ sinh là người đầu tiên lên tiếng: "Vừa rồi chúng tôi tìm thấy một mảnh giấy ghi quy tắc trong lớp, cô cùng đừng bị vi phạm.”
Nói xong, cô ấy đưa cho cô một mảnh giấy trắng, trên đó đúng là có một quy tắc: "Trong giờ học cấm lớn tiếng ồn ào.”
Quy tắc này là màu đen, chắc là không sai.
Cô ấy tiếp nhận thiện chí này: "Lau bảng cần phải lau sạch chữ viết trên bảng, sau đó giặt khăn lau bảng.”
Câu trả lời này thực sự có phần qua loa, vì dù sao cô cũng đã làm một lần rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt cần lưu ý, nói cũng như không. Nhưng đây đúng là thông tin mà cô có được, vì vậy mặc dù có chút không hài lòng, nhưng mọi người cũng không nói gì.
“Tôi có nói chuyện với bạn học.” Một người khác tiến lại gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Dung: "Buổi tối chúng ta phải ngủ ở ký túc xá, ngoài ra, phải ăn trưa ở nhà ăn, thời gian nghỉ trưa là hai tiếng. Ngoài ra, tôi cũng có một tờ thời khóa biểu.”
Nói đến đây, anh ta không đưa thời khóa biểu ra mà tiếp tục nhìn cô với đôi mắt đầy mong đợi. Tô Dung hiểu ra, anh ta đang chờ cô đưa ra manh mối.
Cô trầm ngâm một lúc, rồi nói ra những lời đã chuẩn bị trước: "Tôi phát hiện ra một số dân địa phương trong quái đàm quy tắc này có vấn đề, ý tôi là, có vẻ như họ còn có một ký ức khác. Nhưng cụ thể là gì thì cần phải thăm dò, tôi sẽ tiếp tục dò hỏi khi rảnh rỗi.”
Nghe vậy, mọi người không khỏi hít một hơi. Một ký ức khác là có ý gì? Nhân cách thứ hai? Hay là một ký ức thực tế giống như trong [quái đàm quy tắc cố định] trước đó?
Nhưng dù là thế nào, thì đây cũng là một tin tức quan trọng.
Thấy họ đã tiêu hóa xong manh mối mà mình vừa đưa ra, Tô Dung tiếp tục nói: "Nhưng tôi khuyên các người không nên chủ động điều tra, tôi có đạo cụ nên mới dám làm vậy. Thật ra, tôi hơi nghi ngờ trên người họ có quỷ quái, ký ức đó chính chính là của quỷ quái đó. Vì vậy, nếu không muốn bị quỷ quái xâm nhập, tốt nhất đừng làm điều ngu ngốc."
Cô đưa ra lý do chính đáng, mọi người đều muốn sống, không ai lại nghĩ Tô Dung đang chế giễu mình. Mọi người đều khiêm tốn chấp nhận lời khuyên, cô gái mở miệng đầu tiên còn quan tâm nói: "Nếu có gì cần giúp thì cứ nói với chúng tôi, việc này còn phải làm phiền cô."
Trong lúc nói chuyện, thời khóa biểu đã được đưa lên. Đây là thời khóa biểu chép tay, thời khóa biểu chính thức được dán ở sau cửa.
Tô Dung nhìn vào, thấy thời khóa biểu sắp xếp rất bình thường. Buổi sáng bốn tiết, buổi chiều năm tiết, tính theo thời gian họ vừa nói thì hẳn là tan học lúc sáu giờ đúng. Buổi tối còn có một tiết tự học buổi tối, không biết bắt đầu vào lúc mấy giờ.
Nghĩ như vậy, cô hỏi thẳng. Sau đó nhận được câu trả lời "Bắt đầu lúc tám giờ, học một tiếng, kết thúc lúc chín giờ, mười một giờ giới nghiêm."
Phải nói, đồng đội này khá đáng tin cậy, chỉ trong mười phút giờ ra chơi đã có thể moi được nhiều thứ như vậy từ dân địa phương, lại còn không để lộ việc bản thân không phải là chủ nhân ban đầu nữa, quả thật rất khó.
Nghĩ như vậy, cô chú ý kỹ hai người vừa nói chuyện. Cô gái chính là người thắt Tóc đuôi sam đã giải đáp thắc mắc cho mọi người trước đó, còn chàng trai thì đeo kính gọng đen, trông rất thư sinh.
"Đúng rồi, có ai tìm thấy tờ giấy quy tắc không?" Một cô gái tóc ngắn đột nhiên hỏi, vẻ mặt không mấy vui vẻ, "Không lẽ tất cả các quy tắc của [Quái đàm quy tắc cố định] này đều được trình bày dưới dạng tờ giấy nhỏ rời rạc phân bố khắp nơi như thế này sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người cũng không tốt đẹp lắm. Nếu thực sự là như vậy thì họ phải mất rất nhiều công sức để thu thập. Lỡ như có những nội dung quan trọng bị sót lại thì còn thảm hại hơn.
"Đợi giờ nghỉ trưa chúng ta đi tìm kiếm ở cổng chính nhé." Cô gái thắt bím nói, "Nếu ở đó cũng không có thì chúng ta sẽ tính tiếp."
Tô Dung nhớ ra một chuyện, liền hỏi cô gái thắt bím: "Lại nói, cậu tìm thấy mảnh giấy này ở đâu thế?"
"Ở khe hở của bàn tôi." Cô gái thắt bím chỉ cho cô xem, đó là khe hở giữa bàn và mặt bàn, đúng là rất khó phát hiện ra, "Tôi cũng phải sau giờ giải lao một lúc mới tìm thấy thứ này."
"Mọi người đều về xem xét những góc khuất đi, biết đâu còn tìm được thêm vài mảnh giấy quy tắc nữa." Một nam sinh khác dặn dò.
Vừa dứt lời thì chuông báo chuẩn bị vào học vang lên, mọi người chỉ còn cách trở về chỗ ngồi của mình.
Tô Dung vừa giả vờ chăm chú nghe giảng, vừa suy nghĩ về thời khóa biểu vừa nhìn thấy. Nghĩ một lát, cô lấy cuốn sổ bên cạnh ra chép lại.
Cô vừa mới xem qua đống sách vở chất đống bên cạnh, không ngoài dự đoán, ngoài tên sách thì cô chẳng hiểu gì cả. Giống như những gì giáo viên viết trên bảng, toàn là tiếng sao Hỏa.
Điều này khiến cô không khỏi nghĩ đến nỗi kinh hoàng của hầu hết học sinh, đó chính là bài kiểm tra.