Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 907

Chương 907 -
Chương 907 -

Nếu "Trường trung học số 13" thực sự tổ chức kiểm tra thì cô phải làm sao đây? Nếu những học sinh không hiểu bài mà trượt bài kiểm tra thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Đến giờ nghỉ trưa, cô nhất định phải hỏi Vương Kiến Quốc xem trường có tổ chức kiểm tra khi nào. Nhân tiện, xem có thể tìm hiểu rõ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với họ, tại sao lại không hiểu bài giảng.

Tô Dung không tin chỉ là bởi vì bọn họ không phải dân địa phương, nếu quái đàm quy tắc không đào hố cho bọn họ ở đây, cô sẽ không mang họ Tô.

Một trong những nhược điểm của việc không có quy tắc là không thể tìm ra cách thoát khỏi [quái đàm quy tắc cố định] này. Có phải là tìm cách ra khỏi trường? Hay là trong kỳ thi đạt được thứ hạng cao? Hay là nhận được đánh giá là học sinh giỏi?

Tô Dung nhớ lại những tiểu thuyết mà mình đã xem lúc trước, nhớ lại cô suy đoán không có mục đich

Nhưng dù thế nào đi nữa, dù muốn đào hố hãm hại bọn họ thì cũng phải tuân thủ quy tắc cơ bản. Đào hố phải có cách lấp. Bây giờ bọn họ không hiểu bài giảng của các giáo viên này, ngay cả khi tìm học sinh kèm cặp, khả năng lớn là bọn họ cũng sẽ không hiểu. Giống như các giáo viên, nói chuyện bình thường thì có thể hiểu, nhưng cứ đến giờ giảng bài là không hiểu gì cả.

Không hiểu bài giảng, sách vở và ghi chép cũng không hiểu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc thi cử, tốt nhất bọn họ nên chết luôn cho rồi, cũng đỡ tốn thời gian của mọi người.

Tô Dung thở dài thườn thượt hoàn hồn, nhìn vào thời khóa biểu do mình chép lại. Một tuần bảy ngày, năm ngày học, trong đó có hai ngày có tiết thể dục, lần lượt là thứ Ba và thứ Sáu. Ngoài ra còn có một tiết âm nhạc và một tiết mỹ thuật, theo một nghĩa nào đó thì cũng được coi là trường phát triển toàn diện.

Thời khóa biểu này có thể cung cấp rất nhiều thông tin, trước tiên là giúp Tô Dung xác định rằng họ chắc chắn không phải học sinh lớp 12. Lớp 12 không có môn âm nhạc, mỹ thuật nào như vậy cả. Sở dĩ không phán đoán trực tiếp thông qua tầng lầu là vì sợ rằng quái đàm quy tắc sẽ gây ra rắc rối, cố tình làm trái với lẽ thường.

Không phải học sinh lớp 12 là một tin vui hiếm hoi, bởi vì điều này có nghĩa là cửa ải khó khăn nhất của bọn họ sẽ không phải là kỳ thi tuyển sinh đại học, hay nói cách khác, cái hố lớn nhất sẽ không phải là kỳ thi.

Theo cách nghĩ này, việc thông qua kỳ thi để giành được một trong số những vị trí đầu tiên rời khỏi quái đàm quy tắc này rõ ràng không phải là phương pháp rời đi đúng đắn.

Nhưng kỳ thi không phải là phương pháp rời đi không có nghĩa là thi không đạt sẽ không bị trừng phạt, ít nhất là trước khi chưa biết được những quy tắc tương ứng, Tô Dung hoàn toàn không có can đảm để thử.

Vừa nãy mấy người kia nói với cô, hôm nay là thứ Hai. Cũng may lúc nói chuyện bình thường, điều tra viên có thể hiểu được những gì dân địa phương đang nói, nếu không thì thực sự sẽ rất điên đầu.

Giờ là tiết thứ ba, học toán, hai tiết trước lần lượt là sử và ngữ văn. Vương Kiến Quốc lại là giáo viên sử, có một cảm giác vừa sụp đổ vừa hợp lý đến kỳ lạ.

Nhưng có một điều rất kỳ lạ, Tô Dung nhìn những chữ đơn giản dễ hiểu trên thời khóa biểu, nhíu mày. Tại sao họ lại có thể hiểu được những chữ như "toán", "ngữ văn", "tiếng Anh"..?

Theo tình hình vừa rồi, chỉ cần là nội dung liên quan đến khóa học là họ đều nghe không hiểu, nhưng họ lại nghe hiểu được đang học môn gì.

Trên thực tế, với cô thì hiểu được hay không hiểu được cũng như nhau, dù sao thì cũng không nghe hiểu được bài giảng, biết đang học môn gì thì có tác dụng gì? Nhưng quái đàm quy tắc cố ý để họ hiểu được điểm này, cần phải nghiên cứu kỹ mục đích trong này.

Chẳng lẽ thật ra quái đàm cố tình làm lẫn lộn các môn học này, chẳng hạn như tiết đầu tiên học không phải là Sử mà là tiếng Anh, nhưng điều này có lợi gì chứ?

Rất nhanh, tiết học này cũng kết thúc, chỉ còn lại một tiết học cuối cùng vào buổi sáng. Lần này, các điều tra viên không tập hợp lại mà tiếp tục làm quen với dân địa phương. Tô Dung không làm như vậy, mặc dù cô dự định sẽ tìm Vương Kiến Quốc hỏi rõ một số chuyện vào giờ nghỉ trưa, nhưng điều đó không có nghĩa là trước đó cô không thể tìm anh ta. Lỡ như giờ nghỉ trưa anh ta về ký túc xá của mình mà không quay lại thì chẳng phải cô lỗ to rồi sao?

Tô Dung cầm sách sử đi thẳng đến căn phòng ngoài cùng, sau khi gõ cửa bước vào, quả nhiên thấy Vương Kiến Quốc. Ngoài Vương Kiến Quốc ra, ở đây còn có một số giáo viên khác.

Tô Dung mím môi, có chút ngượng ngùng cười nói: "Thầy ơi, em đến để hỏi thầy một vài câu, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?"

Rõ ràng là một nữ sinh đang xấu hổ khi để người khác nghe thấy câu hỏi đơn giản mà mình muốn hỏi.

Tất nhiên Vương Kiến Quốc sẽ không từ chối, anh ta đi theo Tô Dung đến hành lang, hai người lại cùng nhau đi xuống cầu thang. Nơi đó tương đối kín đáo, vì môi trường tối tăm nên không dễ bị phát hiện.

"Tại sao bọn em nghe không hiểu bài giảng của các người?" Tô Dung đi thẳng vào vấn đề, nhưng không hỏi câu hỏi mà cô định hỏi trước đó, về việc Vương Kiến Quốc đến 【Quái đàm quy tắc cố định】 này như thế nào, mà hỏi về nội dung bài giảng.

Lúc nào cần làm gì, cô đều hiểu rõ. Chỉ mười phút giờ giải lao, cho dù đối phương có nói dài nói ngắn thì e rằng cũng chỉ đủ để kể hết trải nghiệm của mình.

Nhưng trải nghiệm của anh ta ngoài việc có thể thỏa mãn sự tò mò và thắc mắc của Tô Dung thì không có tác dụng gì lớn trong việc vượt qua quái đàm quy tắc này, hoặc giải quyết tình thế khó khăn trước mắt. Vì vậy, Tô Dung chỉ hỏi những điều mình nên hỏi lúc này.

Cô cần nhanh chóng biết lý do tại sao những điều tra viên như họ không hiểu bài giảng của giáo viên, sau đó hỏi về nội dung bài kiểm tra, tiếp theo là liệu có tờ giấy quy tắc nào trong 【Quái đàm quy tắc cố định】 này hay không, cuối cùng là hỏi xem giờ nghỉ trưa có thể ra ngoài không, anh ta sẽ ở đâu vào giờ nghỉ trưa. Đây là dàn ý mà cô đã tự vạch ra khi đang trong giờ học. Chỉ hy vọng rằng mười phút sẽ đủ để cô hỏi rõ hai điểm này.

Bình Luận (0)
Comment