Nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, hiểu rõ Tô Dung không thể đột nhiên gây ra động tĩnh. Trong lớp làm rơi bút quả thật rất bình thường, nhưng thời điểm này quả thật có hơi khéo. Đều là người thông minh, ai còn không hiểu chứ?
Tô Dung ngồi xuống chỗ ngồi, mới mượn một cuốn sách che chắn lấy tờ giấy ra, nhanh chóng đọc nó.
"Nhà ăn không cung cấp thịt dê, nếu nhìn thấy có cửa sổ bán thịt dê thì hãy tránh xa."
Đây là quy tắc của nhà ăn, nhắc nhở mọi người không được ăn thịt dê. Nhưng chắc chắn rằng, theo quy tắc bình thường của quái đàm quy tắc, chỉ cần bọn họ gọi món thịt, chắc chắn sẽ có người xui xẻo gặp phải thịt dê giấu bên trong.
Vậy người xui xẻo đó là ai... Không cần phải nghi ngờ, chính là cô.
Tô Dung thở dài đứng dậy, kể lại chuyện này cho những điều tra viên. Mọi người đều hiểu, không ai lại ngu ngốc ăn thịt trong những quái đàm quy tắc.
Thấy các bạn học cùng lớp đều đã đi ra khỏi lớp, mọi người nhìn nhau rồi ngay lập tức đuổi theo. Lúc này, hành lang đông nghịt người, ai cũng muốn nhanh chóng đi ăn, từng người một lao ra ngoài.
Từ đây có thể thấy họ lao ra ngoài rồi biến mất ngay trong làn sương mù dày đặc, không biết đi đâu.
Thấy vậy, anh chàng đeo mắt kính đen mặt biến sắc, lập tức muốn kéo một dân địa phương lại để trò chuyện. Lát nữa vào sương mù, tầm nhìn lại thấp thế kia. Lỡ lạc mất họ thì biết tìm nhà ăn ở đâu? Đừng nói đến nhà ăn, e rằng ngay cả việc quay về tòa nhà giảng dạy cũng thành vấn đề. Dĩ nhiên là phải tìm một dân địa phương dẫn đường.
Nhưng To Dung đã nhìn thấu ý định của anh ta, bất ngờ chặn anh ta lại, nghiêm túc: "Anh không thấy quá trùng hợp sao?"
Nghe vậy, anh chàng đeo kính ngẩn ra một lúc. Anh ta cũng là một điều tra viên tinh anh đã trải qua bảy lần quái đàm quy tắc, lập tức hiểu ra ý của Tô Dung.
Thật sự quá trùng hợp, sương mù bên ngoài lớn như vậy, mà ở vị trí này của họ lại có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài cửa. Mà những học sinh kia lại vừa vào sương mù là biến mất không thấy tăm hơi.
Những hiện tượng chồng chất lên nhau, điều tra viên không ngốc thì tự nhiên sẽ nghĩ đến việc kéo một dân địa phương dẫn đường.
Ý định này tự bản thân nó không có vấn đề gì, thậm chí trong những quái đàm quy tắc khó khăn thông thường thì đây còn là một quyết định cực kỳ chính xác. Nhưng trong [quái đàm quy tắc cố định] thì lại khác.
Đặc biệt là khi mọi người đều ngầm hiểu, sau một buổi sáng bình yên thì đến giờ ăn trưa "Nó" chắc chắn sẽ gây chuyện. Lúc này, họ không thể không phòng ngừa bất kỳ sự trùng hợp nào.
Cô gái thắt bím hơi không chắc chắn nói: "Chúng ta như vậy có phải phòng ngừa quá mức rồi không? Hơn nữa, nếu không có dân địa phương thì chúng ta lạc mất đường thì phải làm sao?"
Dù sao thì cũng không có bằng chứng gì cả, hơn nữa những chuyện này cũng không có dấu vết cố ý nào, nói có vấn đề cũng được, không có vấn đề cũng được, nhưng vấn đề ở đây là nếu họ thực sự đánh mất dấu vết thì mới dễ xảy ra chuyện. Hơn nữa, khả năng đây là bẫy còn lớn hơn.
Tuy nhiên, Tô Dung không chỉ nghi ngờ suông, cô giải thích: "Tôi đã từng tham gia một quái đàm quy tắc, trong đó có một màn sương mù như thế này. Một số kẻ ô nhiễm giống như con người rất mạnh trong màn sương mù này. Tôi sợ rằng những học sinh này cũng vậy. . ."
Trong "Quái đàm quy tắc chuyển phát nhanh Tích Tắc", một thông tin quan trọng đó là người dân địa phương thông thường không thể di chuyển trong sương mù dày đặc vì họ sẽ lạc đường. Chỉ có 'kẻ điên' mới có thể tự do làm như vậy.
Ở đây, người địa phương dường như hoàn toàn không lo lắng về điều này, tự do đi ra vào trong sương mù. Điều này khiến cho Tô Dung không thể không nghi ngờ bọn họ là ‘kẻ điên.’. Nếu họ thực sự là 'kẻ điên', việc tiếp xúc gần gũi với ‘kẻ điên’ trong sương mù có thể gây ra rắc rối lớn.
Lúc trước suy đoán vào buổi trưa "Trường trung học số 13" sẽ gây ra một chuyện gì đó, Tô Dung cảm thấy mình đã đoán đúng tám chín phần.
Cô đơn giản kể lại trải nghiệm trong quái đàm quy tắc đó, tập trung vào sự việc sương mù và "kẻ điên”.
Nghe xong những lời này, ai cũng yên lặng. Tất nhiên bọn họ hiểu ý của Tô Dung. Nếu dân địa phương ở đây đều là 'kẻ điên', thì việc họ theo dân địa phương ra ngoài hiển nhiên rất nguy hiểm.
Chàng trai đeo kính mắt đen lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy hốt hoảng: "May là cô nhắc nhở tôi, nếu không chúng ta có thể gặp rắc rối lớn."
Nếu anh ta thực sự tìm dân địa phương, mà dân địa phương thì chính là ‘kẻ điên’ giống như Tô Dung nói, như vậy hành động vừa rồi của anh ta không chỉ đơn giản là dẫn sói vào nhà, thậm chí có khả năng gây thương vong.
Mọi người đều đang suy nghĩ về việc phải làm gì bây giờ. Nếu không có người dân địa phương dẫn đường, bọn họ làm cách nào để đến nhà nhằn? Tóc đuôi sam suy nghĩ một lúc, đề xuất: "Trong trường hợp như vậy, chúng ta nên đi tìm xem có bản đồ trường học trong tòa nhà dạy học hay không."
Nếu không thể tin tưởng vào dân địa phương, họ chỉ có thể tin vào chính mình. Mặc dù bên ngoài đều là sương mù, nhưng nếu có bản đồ, với tài năng của mọi người, vẫn có khả năng tìm thấy nhà ăn.
Chàng trai đeo kính mắt đen nâng nhẹ khung kính: "Có ai có công cụ có thể xua tan sương mù không? Ngay cả việc xua tan một phần nhỏ cũng được."
Lý do họ muốn có loại công cụ này không phải vì muốn xua tan sương mù và tìm thấy vị trí nhà ăn trực tiếp, mà là vì Tô Dung vừa nói sương mù có thể chứa đựng ô nhiễm, vì vậy để tránh bị ô nhiễm, tự nhiên cần có thứ gì đó để xua đi.
Sau khi nghe vậy, Tô Dung kể những gì cô thấy trên diễn đàn để xua tan sương mù, mọi người phải đảm bảo toàn bộ cơ thể không tiếp xúc trực tiếp với sương mù, đồng thời mắt cũng không được nhìn thấy sương mù.
Nhưng điều này rõ ràng có vẻ hơi khó đối với mọi người, dù sao thì họ cũng không có thiết bị định vị, hơn nữa còn phải tìm đường, nhắm mắt chỉ là trạng thái lý tưởng chứ không thể thực hiện trong thực tế.
Ngay khi những người khác định chỉ ra vấn đề này, Tô Dung đã lấy ra 【Đèn ngôi sao】: "Đạo cụ này gọi là【Đèn ngôi sao】, có thể xua tan sương mù trong phạm vi mười mét xung quanh người."