"Tôi đang nghĩ anh ta khóc vì điều gì?" Tô Dung vừa nói vừa cất tiền vào túi, rồi nhìn về phía Ngô thánh mẫu: "Là vì Tiểu Triệu đã chết, hay là vì bị mắng oan?"
Ngô thánh mẫu theo bản năng muốn trả lời là vì lý do trước, dù sao thì cho dù trong lòng nghĩ thế nào, cậu ta cũng biết lý do trước có lập trường hơn.
Tuy nhiên chưa kịp đợi cậu ta trả lời, Tô Dung đã tự nói tiếp: "Ừm, tôi biết rồi. Chắc không phải vì cái chết của Tiểu Triệu. Nếu là vì cái chết của Tiểu Triệu thì cậu ta đã khóc từ lâu rồi, dù sao thì Tiểu Triệu cũng không phải mới chết đây."
"Phụt!" Người cao gầy của lớp sáu nhịn không được bật cười chế nhạo, ăn ý phối hợp với giọng điệu mỉa mai của Tô Dung, "Đúng rồi, cái chết của Tiểu Triệu nào so được với nỗi ấm ức trong lòng cậu ta chứ? Tiểu Triệu chỉ mất đi một mạng người, còn cậu ta mất đi cả một trái tim vui vẻ!"
Hai người một người xướng một người họa, làm cho sắc mặt của Ngô thánh mẫu lúc đỏ lúc trắng, giống như định dùng sắc mặt để nhảy một điệu múa mừng đám cưới đám ma cho Tiểu Triệu vừa mới chết.
"Người tốt" cũng không dám tiếp tục nói đỡ cho cậu ta nữa, dù trong lòng vẫn cho rằng không cần phải gay gắt đến vậy. Nhưng dù sao Tiểu Triệu cũng đã chết, hơn nữa lại mới vừa chết, tốt hơn hết là cô ta đừng nhảy nhót trên đầu người chết.
Cuối cùng, nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái nói lắp, Tô Dung ngồi xuống nhìn cô ấy, dùng âm lượng nhỏ như cô ấy vừa nãy, nhẹ giọng hỏi: "Có đáng không?"
“Ừm!” Cô gái nói lắp gật đầu thật mạnh, “Đáng, đáng giá lắm!”
Tô Dung cười híp mắt quay đầu lại, thản nhiên chống đầu bằng một tay, cảm nhận được có mấy ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Nhưng cô chẳng quan tâm, tiếp tục nghe họ báo cáo.
So với lớp 6, lớp 1 tuy chết nhiều người nhưng không có nhiều khúc mắc. Ngoài Tiểu Tiền sống sót, hai điều tra viên sống sót kia cũng kể lại những điều họ đã gặp phải.
Một điều tra viên có kỹ năng giả chết, đã đánh lừa được dân địa phương. Đợi người đó đi rồi mới lặng lẽ đứng dậy tìm đến nhà ăn. Còn một người nữa thì nhờ tốc độ vô địch mà không để dân địa phương đuổi kịp.
Người tự nhận mình có tốc độ rất nhanh này khiến Tô Dung không khỏi liên tưởng đến người chạy khỏi đội tuần tra trong [Quái đàm quy tắc cố định] trước đó, không lẽ hai người này là một sao?
Phải nói là sau khi nghe hết một vòng báo cáo, Tô Dung thấy mình đã nhìn thấy vài người quen, ngoài Tạ Kha Kha, người chạy nhanh nhất ra, thì người cao gầy âm dương quái khí cùng lúc nãu cô cũng cho cô một cảm giác quen thuộc. Gã này… không phải là Adam chứ?
Đường Linh và Tần Phong đều đã vào quái đàm quy tắc này rồi, chỉ là hai người này Tô Dung hiện vẫn chưa tìm thấy. Cô tính tổng số người mà các lớp đã nói, trong lòng đã hiểu rõ.
Bây giờ tổng số người ban đầu cộng lại của tất cả các lớp là 99 người, nhưng số điều tra viên vào quái đàm quy tắc này lại là 100 người. Nghĩa là, Tần Phong đã sớm dùng kỹ năng sao chép thân phận kỳ diệu của mình trà trộn vào đội ngũ giáo viên từ lúc nào không hay.
Sau khi tan học buổi sáng, tối vẫn phải quay về ký túc xá ăn cơm. Nói đến vấn đề này, Tô Dung rất tò mò không biết mình được phân vào ký túc xá nào. Cho đến giờ cô vẫn chưa có thông tin gì về vấn đề này, nếu đến lúc đó không tìm được ký túc xá thì phiền phức lắm.
Nghĩ một lúc, cô quyết định đợi đến chiều rồi mới đi dò la. Có lẽ đến lúc đó cô không cần phải dò la nữa, các điều tra viên khác có thể tìm ra được thứ gì đó hữu ích thì sao?
Mọi người ăn xong bắt đầu trao đổi manh mối với nhau, Tô Dung không nán lại, nói một tiếng với tóc đuôi sam số 10 rồi đứng dậy rời đi. Cô có thể nghe các điều tra viên trong lớp kể lại chuyện này khi trở về lớp, còn bây giờ cô phải đi tìm Vương Kiến Quốc.
Lúc này vẫn còn rất nhiều học sinh đang ăn cơm trong nhà ăn, không có nhiều người rời đi. Tuy nhiên, thấy Tô Dung định đi, có vài dân địa phương tự nhiên đi theo, ra vẻ muốn đi cùng cô.
Dĩ nhiên Tô Dung không thể đồng ý, nguy hiểm không chỉ có trước bữa ăn, sau bữa ăn vẫn tồn tại, nếu đi cùng họ thì chắc chắn cô không đánh lại được. Nếu chỉ có một người, có lẽ cô còn có thể đối phó, nhưng nhiều người như vậy thì đừng hòng.
Nghĩ một lúc, cô còn phải trò chuyện với Vương Kiến Quốc, không nên dây dưa với những người này quá lâu. Vì vậy, Tô Dung trực tiếp sử dụng [Thuật dịch chuyển dưới nước], trở về nhà vệ sinh của tòa nhà dạy học.
Kỹ năng này có thời gian hồi chiêu ngắn, chỉ có hai giờ, cô cũng không thấy tiếc khi sử dụng.
Những học sinh đi theo sau thấy Tô Dung đột nhiên biến mất cũng không ngạc nhiên, nhìn nhau rồi cười khúc khích đi về chỗ núp tiếp. Không thể người nào cũng có khả năng như vậy? Họ luôn có thể tìm thấy mục tiêu của mình.
Mối nguy hiểm mà Tô Dung vừa gặp phải, mọi người trong nhà ăn cũng đều nhìn thấy rõ ràng. Khi thấy Tô Dung trốn thoát thành công, họ đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, khi nhìn thấy mấy người kia lại ngồi xuống, sắc mặt của mọi người không hẹn mà cùng trở nên nghiêm trọng.
Làm sao họ không biết mấy người này đang tính toán điều gì, chẳng qua là thấy không hại được Tô Dung thì quay sang muốn hại họ.
Có mấy người này canh giữ, muốn quay về thật sự không dễ dàng, đi cùng họ là điều không thể, bọn họ phải nghĩ cách để thoát khỏi mấy dân địa phương này.
Nam sinh số 6 vốn ngồi ở dãy ngoài cùng của lớp, có một người bạn học khác lớp thì thầm hỏi: "Người vừa đi nãy làm gì thế?"
"Tôi cũng không biết, có lẽ là đi vệ sinh." Nam sinh số 6 thành thật nói, không phải cậu ấy không muốn nói cho người khác biết, mà là thực sự không biết Tô Dung đã đi đâu.
Nghe vậy, người hỏi cậu ấy giật giật khóe miệng. Biết điều quay đầu đi không hỏi nữa.
Còn Tô Dung lúc này đã đi trên hành lang của tòa nhà dạy học, lúc trước Vương Kiến Quốc có nói, anh ta sẽ ăn trong nửa tiếng, vậy thì bây giờ hẳn đã quay về văn phòng rồi.
Không ngoài dự đoán, khi vừa đến cửa văn phòng, cô đã thấy Vương Kiến Quốc đang ngồi uống trà ở đó. Các giáo viên khác đều không có ở đó, có lẽ đã đi dạo đâu rồi.