Nói đến đây, cô ấy im lặng một lúc rồi mới tiếp tục: "Lúc đó chúng tôi nghĩ mình đã được người khác giúp đỡ, nên cũng muốn đáp lại, vì vậy đã đi đến xem thử. Kết quả là phát hiện ra người kêu cứu là một dân địa phương, anh ta đang dẫn dụ người khác...."
Những chuyện sau đó thì không cần nói mọi người cũng biết, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Những tiếng kêu cứu, tiếng hét, tất nhiên bọn họ cũng nghe thấy, vì sương mù không cách âm.
Nhưng không ai ngờ rằng, trong số những âm thanh đó lại có tiếng dân địa phương câu cá cố tình phát ra để dụ các điều tra viên mắc câu. Quả thực quá hiểm độc, may mắn thay lúc đó không có mấy người thánh mẫu muốn cứu người trong tình cảnh tự thân còn khó bảo toàn.
Lúc này, một cô gái tóc đuôi ngựa khác trong lớp bỗng cười khẩy một tiếng: "Đừng bao che cho kẻ ngốc đó nữa, nếu không phải vì cậu ta, sao Tiểu Triệu lại chết chứ?"
Lúc nói chuyện đôi mắt cô ấy cứ nhìn chăm chăm một chàng trai luôn cúi đầu ăn mà không nói một lời, rõ ràng người "ngốc đó" trong miệng cô ấy chính là chàng trai này.
Người kia gần như bị mắng ở trước mặt, đôi mắt đỏ bừng trong nháy mắt. Nhưng không có phản ứng nào, chỉ là tiếp tục cúi đầu ăn.
Không cần họ phải nói rõ, mọi người đều có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó, rõ ràng là chàng trai này cố đi cứu người, mới khiến đội họ mất một người.
Cô gái đeo kính nói đầu tiên thở dài một hơi: "Dù sao, lúc đó mọi người cũng đồng ý với hành động này, phải không? Mọi người đều có trách nhiệm, đừng ném đá nhau nữa."
"Hả?" Cô gái tóc đuôi ngựa quay ngược họng súng, "Có phải cô cảm thấy làm người tốt rất thoải mái? Chúng tôi đồng ý vì lúc đó anh ta nói anh ta sẽ tự đi, kết quả là quay lại kêu cứu, gọi Tiểu Triệu đến. Cuối cùng Tiểu Triệu chết, anh ta thì không. Cô bảo chúng tôi đừng trách anh ta, nói rằng chúng tôi cũng có trách nhiệm?"
Sau khi nghe lời cô gái tóc đuôi ngựa, những người vừa rồi còn thấy cô ấy hơi hung hăng đã thay đổi thái độ, ánh mắt nhìn cô gái đeo kính và chàng trai thánh mẫu trở nên kỳ lạ. Hai người này, một người đóng vai "thánh mẫu" cố chấp hại người, một người khác thì hào phóng làm "người tốt", xét về mặt nào đó, đúng là tuyệt phối.
Những người khác của lớp sáu cũng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không thích hai người này. Một người trong số đó nhỏ giọng nói: "Khi đó toàn là sương mù, ai biết được Tiểu Triệu chết thế nào. Tôi chỉ biết rằng Tiểu Triệu đi sau thì chết, còn Ngô thánh mẫu đi trước thì vẫn còn sống."
Một người cao gầy khác, cũng âm dương quái khí nói: "Tôi nói thật, mặc dù phía trên yêu cầu chúng ta phải đoàn kết trong [Quái đàm quy tắc cố định] này. Nhưng tôi thực sự sợ đoàn kết với một số kẻ ngốc sẽ làm cho chúng ta toàn quân bị diệt mất."
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người này sẽ bị năm người còn lại của lớp sáu, bao gồm tất cả những điều tra viên chứng kiến màn kịch này cô lập. Cuối cùng, không ai muốn gặp phải một người hố đồng đội cùng với một ‘người tốt’ như vậy.
“Lạch cạch!”
Đột nhiên, một tiếng động do vật gì đó rơi xuống đất phát ra. Bầu không khí trong nhà ăn đã khá yên tĩnh, âm thanh này càng trở nên rất rõ ràng với điều tra viên có thính lực nhạy bén.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, thấy Ngô thánh mẫu bị chỉ trích đang cúi đầu, rơi nước mắt như mưa.
Mọi người: ". . ."
Cô gái đuôi ngựa là người thẳng thắn, hoàn toàn nhìn không nổi cảnh này. Tất nhiên không phải là vì cảm thông, mà thật sự cảm thấy rất phiền lòng: "Cậu bị bệnh à, cậu khóc cái quái gì vậy? Nếu tôi là Tiểu Triệu, tôi cũng phải sống lại tát cho cậu hai cái."
"Sao cậu có thể nói như vậy với cậu ấy?" Cô gái kính cận, ‘người tốt’ cũng bị mắng cùng, lập tức lên tiếng, "Tiểu Ngô cũng đã khóc rồi, cậu ấy chẳng làm gì sai cả, đó chỉ là một tai nạn, chúng ta đều không muốn điều đó."
"Cậu. . ." Cô gái đuôi ngựa bị cô ta làm tức đi không thể nói nên lời nữa, cô ấy chưa bao giờ gặp phải người mặt dày như vậy.
Tô Dung chỉ muốn xem bi kịch, cô đã thường xuyên gặp cảnh này khi điều tra vụ án trước đây, tội phạm chỉ cần rơi nước mắt, thừa nhận sai lầm, hoặc quỳ gối, ngay lập tức sẽ có người đồng cảm với họ. Dường như nước mắt không phải là hợp chất muối hữu cơ, mà là loại thuốc hối lỗi không thể mua được bằng vàng.
Ngày trước, cô còn tức đến phát cười, bây giờ thì chẳng còn gì nữa. Kẻ hồ đồ thì ở đâu cũng có. Bạn có nói với họ, họ cũng chẳng hiểu được.
Làm sao có thể trông mong 7 tỷ người trên thế giới này đều có tam quan ngay thẳng được chứ? Nếu tin chuyện này còn hơn tin cô ấy là Tần Thủy Hoàng chuyển thế, chuyển khoản cho cô 50 tệ cô có thể giúp thống nhất thiên hạ được.
Ngược lại, cô gái nói lắp ở bên cạnh tức muốn chết, nhưng vì khiếm khuyết về ngôn ngữ của bản thân nên chỉ có thể tức giận trong lòng. Nhưng đột nhiên cô ấy nhận ra Tô Dung thậm chí còn chẳng có một chút biểu cảm tức giận nào, trông cô thật khác biệt so với những điều tra viên đang vô cùng phẫn nộ.
Cô ấy không kìm được mà tiến lại gần, hỏi nhỏ: "Số 34, cô không, không tức giận sao?"
Sau khi nghe cô ấy hỏi vậy, ánh mắt của những người khác cũng chuyển sang cô.
"Tôi đang suy nghĩ một vấn đề." Tô Dung nhìn cô gái nói lắp, "Đưa cho tôi 50 tệ, tôi sẽ nói cho cô biết tôi đang nghĩ gì."
Cô nói thế là vì việc cô gái nói lắp biến cô thành tâm điểm khiến cô hơi bất mãn. Giống như khi cô đang xem kịch thì bất ngờ bị ai đó kéo lên sân khấu để cùng diễn vậy.
Số tiền 50 tệ quái đàm này vừa là muốn bù đắp cho bản thân, vừa là để kiểm chứng xem đối phương có cố ý không. Nếu cô ấy cố ý thì sau khi nghe yêu cầu này của cô, biểu cảm chắc chắn sẽ thay đổi.
Nhưng nếu cô ấy không cố ý, lại còn đưa tiền, thì cô cũng không ngại nói ra. Dù sao cô cũng nhìn ra được cô gái nói lắp rất ghét cặp nam nữ kia, nên cô cũng vui vẻ nhận khoản tiền này.
Mọi người: "..."
Lúc mọi người đều đang im lặng, cô gái nói lắp do dự một chút, vậy mà lấy ra 50 tệ quái đàm từ trong túi, cô ấy có linh cảm Tô Dung có thể giúp cô ấy trút giận. Vì vậy, cô ấy đưa tiền cho cô Tô Dung: "Cô đang nghĩ, đang nghĩ gì vậy?"