Trong quái đàm quy tắc này, liệu có nên nói nhiều không? Hay cái gọi là "ít nói" ở đây có nghĩa là ít giao lưu với các điều tra viên của các lớp khác? Hay còn hàm ý nào khác nữa?
Nghĩ vậy, cô hỏi thẳng: "Tại sao vậy? Em còn tưởng rằng nên nói nhiều chứ."
Chị Sở bất lực nhún vai, động tác này được cô ấy làm vô cùng tao nhã: "Những người khác đều làm như vậy, nên chị nghĩ các em cũng nên làm như vậy."
Những người khác mà cô ấy nhắc đến chắc chắn không thể là những điều tra viên trước đó, mà phải là những dân địa phương trong quái đàm quy tắc này.
Lấy hành vi của dân địa phương để phán đoán mình nên làm gì, đúng là một phương pháp chỉ dẫn hành động. Nhưng để chị Sở coi chuyện này là một manh mối quan trọng nhất, chắc chắn còn ẩn tình khác. Chỉ là vì lý do gì đó mà cô ấy không thể nói ra mà thôi.
Tô Dung gật đầu, không hỏi thêm nữa. Mua đại một chai nước, đi ra khỏi tiệm tạp hóa, đi gọi món.
Gọi đại một bát cháo, cô kinh ngạc phát hiện ra gọi món ở nhà ăn không cần phải trả tiền. Xem ra tiền ăn đã được tính vào học phí, như vậy thì tiết kiệm được tiền quái đàm của họ.
Tuy nhiên, điều này cũng đưa ra một gợi ý cho các điều tra viên, đó là không được lãng phí thức ăn. Xét cho cùng, về một phương diện nào đó, thứ này cũng giống như tiệc buffet, trước tiên phải trả tiền rồi mới có thể thoải mái ăn uống. Nhưng trong trường hợp này, nếu lãng phí, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Cô đi về nơi tập trung của các điều tra viên. Một nhóm các điều tra viên tụ tập với nhau, so với dân địa phương thì họ vẫn rất nổi bật, gần như có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trên đường đi, cô đếm số người, có tổng cộng tám mươi mốt điều tra viên ở đây. Mọi người hẳn đều không bỏ bữa trưa, hơn nữa hiện tại, những ai cần đến thì đều đã đến. Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì có khoảng mười chín điều tra viên đã chết trong sương mù.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là buổi trưa của ngày đầu tiên.
Nhưng có một điều rất thú vị là Tiểu Tiền không ngồi cùng bàn với đám người tóc đuôi sam số 10, mà là mắt đỏ hoe ngồi cạnh hai người khác, không khí giữa ba người rõ ràng khác với những người xung quanh.
Có vẻ như hai người kia cũng là điều tra viên lớp một, Tiểu Tiền lúc đó nói những người khác đều đã chết, chỉ còn ba người họ chạy thoát ra ngoài, trong đó có hai người bị hai dân địa phương truy đuổi, còn anh ta thì chạy một mình đến nhà ăn.
Nếu lời này không sai thì hai điều tra viên lớp một mới trở về này chẳng lẽ đã thoát khỏi sự truy đuổi của dân địa phương? Điều đó có vẻ hơi quá lợi hại. Có lẽ là có cách nào đó để đối phó với dân địa phương, đợi ăn cơm xong cô có thể hỏi thử.
Cô im lặng ngồi xuống, bắt đầu ăn cháo. Cô mua cháo bát bảo, nguyên liệu rất đầy đủ, không lo không đủ no. Những người bên cạnh cũng đều mua đồ chay, cháo bát bảo lại càng là lựa chọn hàng đầu của mọi người.
Có thể thấy tâm trạng của mọi người đều không được tốt lắm, dù sao cũng có nhiều người chết như vậy, tâm trạng của mọi người đều rất khó chịu. Tin tốt duy nhất là mọi người đều không ăn trung thịt dê, có thể thấy quái đàm quy tắc không thực sự muốn giết chết tất cả họ ngay lập tức, theo một nghĩa nào đó, vẫn có sự nới lỏng.
Nhưng đáng nói là Tô Dung đã tìm thấy Tạ Kha Kha. Trên đầu đội phương vẫn cột một cái khăn vuông màu xanh, có thể mang vào quái đàm quy tắc hiển nhiên là đạo cụ quái đàm, chỉ là Tô Dung chưa bao giờ thấy người kia sử dụng, không biết đạo cụ này có tác dụng gì.
Một số người ăn xong trước, xếp đĩa và các thứ vào đúng chỗ rồi nhanh chân quay lại. Sau khi ăn xong thì được phép nói chuyện, người ăn xong đầu tiên thở dài: "Chắc mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra trong sương mù rồi đi, tôi học lớp 5, lớp chúng tôi ban đầu có tám người, giờ chỉ còn sáu người. Một dân địa phương có thể hạ gục bốn điều tra viên mà không hề cảm thấy khó khăn."
Một bạn nam khác cũng ăn xong tiếp lời: "Tôi học lớp 7, lớp tôi có bảy người, giờ chỉ còn năm người."
Tô Dung nhanh chóng đếm thầm trong đầu, tổng cộng có mười ba lớp.
Lớp 1, bảy còn ba
Lớp 2, bảy còn bốn
Lớp 3, tám còn bảy
Lớp 4, vẫn còn sống tám người
Lớp 5, tám còn sáu
Lớp 6, tám còn bảy
Lớp 7 bảy còn năm
Lớp 8 tám còn bảy
Lớp 9 bảy còn sáu
Lớp 10 tám còn bảy
Lớp 11 8 người đều sống sót
Lớp 12 bảy còn năm
Lớp 13 8 người đều sống sót
Nghe vào thì 19 người chết là rất nhiều, nhưng nếu chia đều cho mỗi lớp thì có vẻ không còn nhiều nữa. Đặc biệt là có một số lớp toàn bộ đều sống sót, điều này càng thu hút vô số sự chú ý.
Lớp 4 của Tô Dung đã đoán trước được sự thật nên toàn bộ đều sống sót. Lớp 11 là do được họ thông báo nên cũng biết được sự thật, do đó toàn bộ đều sống sót.
Lớp 13 của Tạ Kha Kha, nghe nói ngay từ đầu đã không muốn tìm dân địa phương dẫn đường. Trong số họ có người có đạo cụ dẫn đường, nhưng có lẽ chất lượng của đạo cụ này quá kém nên đã bị hỏng khi ở trong sương mù.
Mấy người dù nghe thấy tiếng la hét nhưng cũng không dám kêu lớn tìm người dẫn đường, đành phải mò mẫm đi tiếp. Có Tạ Kha Kha ở đây thì vận may chẳng còn gì để nói. Cả quãng đường không gặp ai, cả nhóm đã đến được nhà ăn.
Đối với điều này, mọi người đều có biểu cảm khác nhau, có thể thấy đều không phục lắm. Có người mệt mỏi cố gắng, có người lại may mắn vượt qua, ai chịu được cơ chứ?
Nhưng đáng giận hơn là lớp 6, rõ ràng đã được anh chàng cao lớn số 21 nhắc nhở, đã biết chuyện gì xảy ra rồi, vậy mà vẫn chết mất một người, đúng là có cơ hội cũng không biết nắm bắt!
Các điều tra viên lớp 4 đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, muốn hỏi cho ra nhẽ. Đều là những điều tra viên có thể tham gia vào [Quái đàm quy tắc cố định], vậy mà trong tình huống như thế này vẫn có thương vong, thật sự có hơi khó hiểu?
Các điều tra viên lớp 6 cũng biết là mình đã phạm sai lầm, vẻ mặt ai cũng rất nặng nề. Một nữ sinh đeo kính trong số đó giải thích với anh chàng cao lớn số 21 rằng: "Lúc đó chúng tôi muốn dựa vào một đạo cụ định vị để tìm nhà ăn, kết quả là vô tình nghe thấy có người ở rất gần đang kêu cứu."