Phải nói rằng, đây cũng là một phương pháp rất sáng suốt. Vừa nãy, Tô Dung và những người khác còn đang lo lắng, nếu bị lạc trong sương mù, thì phải làm sao để tìm đường về. Bây giờ thì có ngay một phương pháp.
Gặp phải chuyện như vậy, mọi người cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể gật đầu, tiếp nhận điều tra viên tên "Tiểu Tiền" này vào đội. Nhân tiện cũng nói cho anh ta biết quy tắc không nói khi ăn, không nói khi ngủ và không được ăn thịt dê.
Tiểu Tiền cũng báo đáp lại, nói cho Tô Dung và những người khác biết rằng lớp của họ cũng có được hai manh mối. Tuy nhiên, rất đáng tiếc là không có manh mối nào trong số này hữu ích cả. Một là cách lau bảng, hai là không được ồn ào trong hành lang.
Điểm đáng nói duy nhất là, quy tắc về việc lau bảng này khá thú vị.
"Sau giờ học, học sinh cần lau sạch những thứ bẩn trên bảng, và giặt sạch những thứ bẩn trên giẻ lau."
Trong quy tắc này, dấu phấn được gọi chung là "những thứ bẩn."
Nói đến những thứ bẩn trong những quái đàm quy tắc này, trong lúc nhất thời mọi người chỉ nghĩ đến ô nhiễm. Chẳng lẽ dấu phấn thực sự là ô nhiễm? Nếu đúng như vậy, thì cũng có thể giải thích tại sao nhìn bảng lại thấy buồn ngủ, và tại sao quy tắc lại yêu cầu giặt giẻ lau sau khi lau bảng.
"Vào trong rồi nói chuyện tiếp, trưa nay tôi còn có việc." Nhìn đồng hồ, Tô Dung đột nhiên lên tiếng. Bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi rồi, lát nữa cô phải đi tìm Vương Kiến Quốc, còn phải tìm xem tiệm tạp hóa ở đâu.
Có lẽ là do không có không gian độc lập nên vị trí của tiệm tạp hóa không được thể hiện trên bản đồ mặt bằng mà cô vừa tìm thấy. Theo cấu trúc thông thường của trường học, tiệm tạp hóa sẽ nằm trong nhà ăn hoặc ở tầng một của tòa nhà giảng dạy.
Cô đã đi dạo quanh tầng một của trường, trừ khi có một căn phòng bí mật nào đó, nếu không thì không thể có tiệm tạp hóa nào ở đó. Vậy thì khả năng cao là tiệm tạp hóa sẽ ở trong nhà ăn.
Quy tắc chỉ nói khi ăn thì không được nói, khi ngủ thì không được nói. Nghĩa là không được nói chuyện khi ăn cơm và khi ngủ. Nhưng không nói không được nói chuyện trong nhà ăn và ký túc xá, vậy thì tạm thời không gọi món là được.
Chờ đến khi thức ăn đến tay, e là dù chưa động đũa thì cũng đã được coi là "ăn" rồi. Tương tự như vậy, đợi đến mười một giờ đêm giới nghiêm, dù chưa nhắm mắt thì cũng được coi là "ngủ" rồi.
Bước vào nhà ăn, hơi nóng và mùi thơm phả vào mũi. Mặc dù so với nhà ăn của các trường học bình thường thì ở đây yên tĩnh hơn nhiều, nhưng nhìn chung thì cũng không có gì khác biệt. Từ trái sang phải dọc theo tường là từng ô cửa sổ, trên cửa sổ treo biển báo ghi rõ ô cửa sổ đó là món gì.
Tô Dung vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cửa chính của tiệm tạp hóa ở bên cạnh cửa ra vào. Lúc này cửa chính mở toang, chỉ dùng một tấm rèm cửa để che chắn. Sau khi chào mấy người khác, cô vén rèm cửa rồi bước vào trong.
Trong quầy tạp hóa có rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống, ngoài ra còn có một số nhu yếu phẩm hàng ngày như khăn giấy, khăn tắm các loại. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc sườn xám đen, tóc búi gọn sau gáy bằng chiếc trâm hoa mai đang đứng sau quầy. Rõ ràng là một không gian rất hiện đại, nhưng chỉ cần nhìn vào người phụ nữ này, bạn sẽ ngay lập tức cảm thấy như đã trở về thời Dân quốc.
Tuy nhiên, người phụ nữ ở phía đối diện rõ ràng không nhận thức được điều này, cô ấy mỉm cười dịu dàng: "Xin chào, em cần gì không?"
Trước kia Tô Dung không phải là chưa từng đến tiệm tạp hóa trong trường, chủ cửa hàng ở đó thường không nói gì nhiều. Chỉ đợi cô chọn xong đồ mới nói giá, sau đó trao đổi tiền hàng, hoàn tất giao dịch.
Ngay cả khi người này tính tình tốt, thì theo lý cũng không nên quá lịch sự như vậy. Dù sao thì đây cũng chỉ là tiệm tạp hóa trong trường, chứ không phải là trung tâm thương mại cao cấp nào đó.
Biểu hiện như vậy của cô ấy chỉ có thể nói lên một điều - đối phương đã nhận ra thân phận điều tra viên tinh anh của Tô Dung. Hay nói cách khác, đã nhận ra được thân phận "Cà Phê" của cô .
Nghĩ đến đây, Tô Dung liếc nhìn xung quanh thấy không có ai, vừa chọn đồ uống vừa hỏi: "Ở đây có loại giấy nào không? Là loại có thể viết quy tắc ấy."
Câu hỏi này thực chất là muốn hỏi xem trong quái đàm quy tắc này có tờ giấy quy tắc nào không.
Người phụ nữ mặc sườn xám sửng sốt một chút, sau đó trong mắt cô ấy ánh lên nụ cười chân thành: "Xin lỗi, hình như không có."
Cũng chính là đang nói cho Tô Dung, quái đàm quy tắc này không không có giấy quy tắc.
Dù đã đoán trước được câu trả lời này nhưng khi xác nhận chắc chắn, Tô Dung vẫn không khỏi thở dài. Không có tờ giấy quy tắc, quái đàm này đúng là quái đàm quy tắc đáng ghét.
“Vào giờ học, em luôn nghe không hiểu giáo viên giảng gì.” Cô cố làm ra vẻ than thở: “Có phải em quá ngốc không?”
Cô đang hỏi tại sao không hiểu những gì giáo viên đang giảng.
"Không, chị nghĩ có lẽ có lý do khác." Người phụ nữ mặc sườn xám lắc đầu, "Nhưng chị không thể vào tòa nhà giảng đường và ký túc xá, nên không thể giúp em được."
Nghe lời này, Tô Dung đột nhiên hiểu ra. Hạ Hành Chi có thể đưa cô gái xinh đẹp này vào đây đã rất khó khăn, hoàn toàn không thể để cho cô ấy có bất kỳ quyền lực nào..
Không thể vào tòa nhà giảng dạy và ký túc xá, vậy manh mối mà cô ấy cung cấp sẽ rất ít. Quan trọng hơn là, Tô Dung cũng không biết mình có thể hỏi gì nữa.
Cho nên cô chỉ đành cười nói: "Việc học tập của em hiện tại hơi vất vả, cô giáo, côcó lời khuyên nào cho em không?"
"Không cần gọi chị là cô giáo, cứ gọi là chị Sở đi." Người phụ nữ mặc sườn xám, tức chị Sở, nghiêm túc trả lời, "Lời khuyên lớn nhất mà chị có thể đưa ra là ít nói, làm nhiều."
Thông thường, trong cụm từ "ít nói, làm nhiều", phần "làm nhiều" phía sau mới là quan trọng. Nhưng trong ngữ cảnh này, có lẽ "ít nói" mới là trọng tâm.
Cái gọi là "làm nhiềm" hẳn là chỉ việc khám phá nhiều hơn, điều mà các điều tra viên sẽ làm dù cô ấy không nói ra. Vậy thì điều mà chị Sở thực sự muốn nhấn mạnh hẳn là "ít nói."