Thật ra đây đúng là một phương pháp hay, dù sao thì phía nam tòa nhà giảng dạy chính là tòa nhà thí nghiệm, ngay đối diện cổng chính của tòa nhà thí nghiệm chính là nhà ăn. Đi sát tòa nhà thí nghiệm thì chắc chắn sẽ không đi sai đường.
Vừa rồi Tô Dung còn muốn nhắc nhở bọn họ, sương mù này khiến người ta không phân biệt được phương hướng, có tác dụng khiến người ta lạc đường, tốt nhất là phải có một thứ gì đó để đi thẳng, nếu không thì dù cho mình cho rằng mình đang đi thẳng, thì có lẽ cũng đã vô tình đi sai đường rồi. Không ngờ lời cô chưa kịp nói ra thì cậu nam sinh số 6 đã giải quyết được vấn đề này rồi.
Lợi ích của việc có đồng đội ưu tú chính là ở chỗ này, rất nhiều việc không cần phải tự mình làm, chỉ cần nêu ra những khó khăn chung chung thì họ có thể tự tìm ra vấn đề và giúp giải quyết.
Tô Dung cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ đã là 12 giờ trưa rồi. Trong lòng cảm thán một tiếng về lợi ích của việc có đồng hồ, cô lên tiếng nói: "Mười hai giờ rồi, chúng ta nên đi thôi."
Nghe vậy, mọi người cùng nhau gật đầu. Cô gái đuôi sam số 10 đưa tay ra trước: "Chúng ta nắm tay nhau đi nhé?"
Đây là một ý kiến hay, nắm tay nhau tuy không được linh hoạt nhưng có thể đảm bảo mọi người không bị lạc. Mà điều này đối với họ bây giờ là quan trọng nhất.
Những người khác nắm tay nhau cùng nhau bước vào trong màn sương, Tô Dung đứng ở giữa, cô mở [Đèn ngôi sao] rồi bỏ vào trong túi ào.
Đạo cụ này dù có để trong túi cũng có thể phát sáng. Cô bước vào khỏi màn sương trước, những người khác đi theo ngay sau đó, rồi mới theo thứ tự đã hẹn trước mà bám tường đi về phía trước.
Đi theo tường về phía tây đến cuối, rồi đi ra ngoài khoảng hai mươi mét, đó chính là góc của tòa nhà thí nghiệm. Mọi người đều thầm đếm bước trong lòng, cho đến khi bám tường đi được 200 mét, mọi người gần như đồng loạt dừng lại.
Đừng nhìn thấy nói dễ dàng, nhưng trên thực tế, chặng đường này không hề yên ổn. Vài người họ may mắn, không gặp chuyện gì, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng động xảy ra chuyện.
Lúc trước ở trong "Quái đàm quy tắc giao hàng nhanh Tích Tắc", Tô Dung đã biết, mặc dù sương mù dày đặc này che khuất tầm nhìn nhưng lại không che khuất âm thanh.
Trên đường đi, họ nghe thấy nhiều tiếng la hét ngắn ngủi, còn nghe thấy cả tiếng kêu cứu. Tuy nhiên, mọi người đều biết chỉ nên nhắm mắt làm ngơ, không ai đề cập đến việc giúp đỡ. Thậm chí, họ còn cố tình bước thật nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ thu hút những thứ không sạch sẽ.
Không hành động, là vì họ không muốn tự chuốc lấy rắc rối, đặc biệt là trong hoàn cảnh rõ ràng là bất lợi với họ, nếu thực sự thu hút nguy hiểm đến thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đừng thấy bề ngoài họ tỏ ra không quan tâm, nhưng điều đó không có nghĩa là họ lạnh lùng, vô tình, không hề cảm thông cho những điều tra viên đó. Trên thực tế, bao gồm cả Tô Dung, tất cả mọi người sau khi nghe thấy những tiếng la hét đó, đều cảm thấy nặng nề trong lòng.
Không biết có bao nhiêu người đã chết trong chuyến đi này, phải biết rằng ngày đầu tiên mới chỉ trôi qua một nửa, "Trường trung học số 13" cũng mới chỉ tung ra một đòn sát thủ. Nếu số người chết quá nhiều, họ có thể tuyên bố nhiệm vụ thất bại trước thời hạn.
Cuối cùng cũng đến được địa điểm đã định, Tô Dung bước hai bước về phía cửa phòng thí nghiệm, mượn ánh sáng của [Đèn ngôi sao], nhìn thấy cửa ra vào của nhà ăn.
Bên ngoài cửa nhà ăn cũng có một ngọn đèn, nhưng ánh sáng chỉ đủ soi rõ khoảng năm mét xung quanh. Những học sinh bước ra từ màn sương mù đều có vẻ rất bình thường, chỉ có một hoặc hai điều tra viên mặt tái nhợt cho thấy tiếng hét thảm thiết vừa rồi không phải là ảo giác của họ.
Đúng lúc đó, một điều tra viên mặt tái nhợt như tờ giấy, một tay ôm chặt cánh tay quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dung và những người khác. Tám người cùng đi, không phải là điều tra viên cùng lớp, thì còn có thể là ai?
Anh ta như bừng tỉnh, lập tức chạy đến, van xin: "Cho tôi đi cùng với, điều tra viên lớp tôi, ngoại trừ tôi ra, chắc là đều chết hết rồi!"
"Chuyện gì thế? Cậu là lớp mấy?" Tóc đuôi sam hỏi, nhưng biểu cảm lại không mấy vui vẻ. Từ tình hình của điều tra viên này có thể thấy, cho dù tám người cùng đi, cũng không chống lại được dân địa phương trong sương mù.
"Tôi là lớp một." Dù sao thì điều tra viên cũng đã trải qua trăm trận chiến, lúc này đã bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ, "Lớp chúng tôi có tổng cộng sáu điều tra viên, lúc ra ngoài đã quyết định cùng đến nhà ăn. Nhưng sương mù bên ngoài quá dày, chúng tôi sợ bị lạc đường, nên đã tìm hai dân địa phương dẫn đường."
Nghe thấy vậy, mọi người nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ. Một dân địa phương, sáu người các cậu có lẽ đều không chống lại nổi, huống hồ các cậu còn tìm đến tận hai người. Có thể sống sót được một người cũng coi như may mắn lắm rồi.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt điều tra viên trở nên đầy sợ hãi: "Kết quả, ai mà biết được ngay sau khi vừa đi ra ngoài không lâu, hai người dân địa phương đó đột nhiên bắt đầu có biểu hiện không bình thường. Bọn họ nở nụ cười rất kỳ lạ, rất kỳ lạ, các người hiểu không? Bây giờ tôi suy nghĩ lại, có lẽ lúc đó bọn họ đã cảm thấy đã đến lúc ra tay, cho nên trực tiếp nhào đến giết người."
Nói đến chỗ này, anh ta hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có chút hối hận: "Lúc đó sáu người chúng tôi định phản kháng. Kết quả là hai dân địa phương này không biết đã ăn phải loại kích thích nào, cả về sức mạnh lẫn tốc độ đều áp đảo chúng tôi."
"Cuối cùng, sau khi hai người chết, chúng tôi nhận ra nếu cứ phản kháng thì sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Không còn cách nào khác, chúng tôi mới tản ra chạy trốn. Tôi may mắn hơn, hai dân địa phương đó mỗi người đuổi theo một người, còn một mình tôi thì bắt đầu chạy loạn xạ."
Lúc này, anh ta cũng đã bình tĩnh trở lại: "Trong sương mù rất dễ bị lạc đường, nhưng tôi phát hiện ra nơi này không thể ngăn cách âm thanh, vì vậy tôi đã xác định phương hướng dựa vào âm thanh. Có tiếng hét thì tránh xa, những nơi nào có nhiều tiếng bước chân thì phải đến gần, cứ thế mà đi, cuối cùng thì đến đây."