Anh ta giải thích: "Cậu ta ngủ gật trong giờ học, trước đó không phải chúng tôi đã đứng dậy một lần rồi sao? Sau đó, lần này giáo viên không gọi cậu ta dậy nữa, chỉ nhìn cậu ta cười khẩy... Hình như là cười khẩy. Số 10 hỏi thầy giáo: Có cần đánh thức cậu ta dậy không? Thầy giáo nói: Để cậu ta ngủ đi. Thế là cậu ta không dậy nữa."
Rõ ràng là khả năng tóm tắt câu chuyện của anh ta khá tốt, chỉ ba câu là đã kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra một cách rõ ràng, không thêm thắt bất kỳ quan điểm chủ quan nào, chỉ trình bày sự thật, thêm vào đó một chút suy đoán.
Số 10 bên cạnh, sau khi anh ta kể xong thì giải thích: "Lúc đó tôi hỏi thầy giáo câu đó vì tôi thấy không ổn, trong tình huống đó, thầy giáo không gọi cậu ta dậy còn đáng sợ hơn là gọi cậu ta dậy."
Mặc dù cô ấy mình làm vậy là tốt, và mọi người cũng nên hiểu ý cô ấy Nhưng có những chuyện cần phải giải thích thì vẫn phải giải thích, bây giờ không nói rõ ràng thì sau này có thể trở thành con bài để tấn công mình.
Nghe cô ấy nói xong, mọi người đều gật đầu. Đúng vậy, trước giờ giáo viên gặp ai không nghe giảng đều gọi đứng lên, sao đến lượt thấy học sinh ngủ lại không gọi?
Trong tình huống này, nhắc nhở giáo viên để làm rõ ngọn ngành là một hành động rất đúng đắn.
Xem ra trong một tiết học, sự kiên nhẫn của giáo viên đối với học sinh chỉ có một lần. Lần một là cảnh cáo nhẹ, lần thứ hai là không thể tha thứ.
Anh chàng cao to số 21 nói: "Thật ra trong giờ học chúng ta đều rất buồn ngủ, nhưng tôi có đạo cụ chống lại. Số 6 chắc không có nên mới trúng chiêu."
"Tôi, tôi cũng không có." Số 23 cô gái lắp bắp nhẹ nhàng giơ tay lên, đồng thời để lộ cánh tay đã bị véo tím bầm.
Số 10 thì thè lưỡi ra, đầu lưỡi đỏ ửng, phía trên có vết trầy xước và vết máu hằn vết răng rõ ràng: "Tôi giữ cho mình tỉnh táo bằng cách cắn đầu lưỡi, cách này rất hiệu quả."
Hai người họ thuộc tuýp người đủ tàn nhẫn với bản thân, đã dựa vào cơn đau để vượt qua bốn mươi phút dài đằng đẵng.
"Vẫn là tôi thông minh đi?" Chàng trai đeo kính số 32 cười nói, "Tôi trực tiếp nói với giáo viên để mình đứng trong lớp, không có kỹ năng ngủ khi đứng, muốn ngủ cũng không ngủ được. Nhìn cũng biết các người rời xa trường lớp qúa lâu, nếu rửa mặt có thể giữ cho mình tỉnh táo thì đứng trong lớp chắc chắn cũng được."
Còn nam sinh số 26 cầm hai mảnh giấy từ bàn của mình lên, trên đó vẽ hình đôi mắt rất chân thực. Anh ta nhắm mắt lại, đặt hai mảnh giấy này lên mí mắt, nếu không phải vì mảnh giấy không chớp mắt, thì họ sẽ không thể nhận ra đây là một đôi mắt giả.
Anh ta tự hào nói: "Nếu nói về kỹ thuật thì phải là tôi, mặc dù có sử dụng một số đạo cụ hỗ trợ, nhưng phương pháp này vẫn đáng để tham khảo."
Có thể nói mấy người này giống như bát tiên qua biển, mỗi người một vẻ. Nói thật, chỉ cần ý chí kiên định thì cửa ải này thực ra không khó để vượt qua. Nhưng số 6 vẫn chết, Tô Dung hơi nghi ngờ có phải do cậu ta ngồi bên cửa sổ không?
Mặc dù người cao lớn số 21 cũng ngồi cạnh cửa sổ, nhưng anh ta vượt qua bằng cách sử dụng đạo cụ quái đàm. Đạo cụ quái đàm là thứ kỳ diệu, tất nhiên sẽ dễ dàng và đáng tin cậy hơn so với dựa vào ý chí.
Liệu bên ngoài có thực sự như cô nghĩ, có ô nhiễm nhưng mà họ không thấy bằng mắt thường?
Trong lòng cô đầy suy nghĩ, nhưng cô không nói gì, chỉ đơn giản nói về quy tắc sử dụng nhà vệ sinh và việc rửa mặt tại đài phun nước có thể làm tỉnh táo tinh thần thậm chí có vẻ như có thể loại bỏ ô nhiễm. Nhưng cô cũng không nói chi tiết, vì hiện tại cô còn việc quan trọng hơn phải làm.
Tô Dung sải bước lớn tiến đến hỏi lớp trưởng: "Lớp trưởng, người này sẽ được đưa đến đâu vậy?"
Nói rồi cô liền tiến lên phụ một tay. Sức cô đủ mạnh, một mình cô đã có thể khiêng cả người lẫn bàn, khiêng cả số 6 lên. Bây giờ ở trong lớp học không có sương mù, sức mạnh của các học sinh đã giảm đi rất nhiều, đương nhiên là không thể tranh giành hơn cô.
Những học sinh bị cướp mất việc tự nhiên không phục, tỏ vẻ muốn giành người về. Từng người lườm nguýt Tô Dung, vẻ mặt không đạt được mục đích thì không dừng tay.
Nhưng Tô Dung chỉ nhìn giáo viên, vừa thản nhiên nói: "Tôi cũng đã bê người lên rồi, các cậu sẽ không muốn giành lại chứ? Tôi không muốn làm phiền giáo viên giải quyết mớ hỗn độn này đâu."
Theo mọi góc độ, cướp giật đều được coi là đánh nhau, giáo viên đang ở ngay bên cạnh, sau khi mình đã nói rõ điều này, đám học sinh kia chắc chắn không dám làm càn.
Quả nhiên, khi nghe cô nói vậy, mấy học sinh nhìn nhau ngượng ngùng, rồi ngồi về chỗ của mình.
Lớp trưởng đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau khi trầm ngâm một lát mới trả lời: "Đưa cậu ta lên phòng giáo vụ ở tầng ba, loại không nghe giảng trong lớp này phải bị phạt.”
Phòng giáo vụ ở tầng 3, nếu không đoán nhầm thì đó phải là phòng của thầy giám thị. Thật thú vị, theo suy đoán trước đó của Tô Dung, thầy giám thị là người tốt. Chẳng lẽ cô đã đoán sai sao?
Hoặc có thể thầy giám thị đối xử với mọi người như nhau, ai vi phạm quy tắc thì phạt người đó. Lời giải thích này cũng có thể giải thích được nhiều điều.
Nhưng các cán bộ lớp lại thuộc phe nào? Vừa rồi, lớp trưởng đã hùng hồn phát biểu "người không nghe giảng trong lớp phải bị phạt", hình như cô ta cũng giống như phòng giáo vụ, ghét mọi người vi phạm quy định.
Theo như vậy, trường học, phòng giáo vụ, cán bộ lớp (người bình thường) hẳn là một phe, đều nỗ lực duy trì quy định của trường. Còn học sinh gây ô nhiễm và dê đỏ thì muốn phá hoại quy định của trường?
Không đúng, từ hành vi học sinh bị ô nhiễm muốn đến giúp chuyển người vừa rồi, việc đưa điều tra viên đến phòng giáo vụ hẳn là có lợi ích gì đó. Nếu không thì họ chẳng có lý gì mà tích cực đến vậy.
Nói cách khác, phòng giáo vụ và những học sinh này không hoàn toàn đối lập với nhau, giữa họ còn tồn tại một chuỗi lợi ích ẩn.
Vậy thì chuỗi lợi ích này, tức là thứ phòng giáo vụ có thể mang lại cho họ là gì? Quan trọng nhất là, lần này mình đến đó, liệu có thể kiếm được chút lợi ích gì không?