Không giống như cô ấy, lại vô thức cho rằng đó đúng là huy hiệu khen tặng của trường, đến nỗi bỏ sót một lỗ hổng lớn như vậy.
Thực ra, Tô Dung có thể thoát khỏi tư duy cố hữu để phát hiện ra điều này, vẫn là vì trước đó cô đã suy luận theo quy tắc. Theo quy tắc giáo viên giả sẽ giống hệt giáo viên thật, còn điểm khác biệt duy nhất giữa họ chỉ là quần áo. Nhưng quần áo này chắc chắn cũng không khác nhau quá nhiều, dù sao thì như vậy cũng dễ bị phát hiện. Vì vậy, nhất định là có sự thay đổi ở những điểm rất nhỏ.
Sau khi có nhận thức này, chiếc trâm cài trên người cô giáo kia đương nhiên là thứ đầu tiên cô chú ý tới.
Tuy nhiên, Tô Dung không nói thêm gì nữa, chỉ ra hiệu cho số 15 nhanh chóng quay về lớp học. Giờ không còn nhiều thời gian nữa, họ phải nhanh chóng quay về thôi. Hai người vội vã đi nhanh, cuối cùng cũng về kịp khi chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là hết tiết. Giáo viên trên bục giảng cũng không nói gì, trực tiếp cho họ về chỗ ngồi.
Nhưng vừa vào lớp, ánh mắt của hai người Tô Dung đều đổ dồn vào nam sinh số 6, hiện giờ cậu ta đang nằm nghiêng trên bàn, nhắm mắt lại, vẻ mặt ngủ rất ngon lành.
Thật sự dám ngủ ngay trong giờ học như vậy sao? Phải biết rằng, ngay cả trường bình thường cũng không dám làm như vậy! Có phải cậu ta có phương pháp gì hay ho, hay là sử dụng đạo cụ gì đó khiến giáo viên không chú ý đến điều này không?
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi Tô Dung nhìn khuôn mặt của những điều tra viên khác, cô đã phủ nhận suy nghĩ này. Bởi vì lúc này, những điều tra viên khác đều có vẻ mặt nặng nề, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là vừa xảy ra chuyện gì không hay.
Chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện chẳng lành này chắc chắn liên quan đến vị điều tra viên đang ngủ kia.
Cô ngồi thụp xuống ghế, định đợi hết giờ rồi hỏi cho rõ ràng.
Lúc này, những điều tra viên khác cũng bị hai người vừa về thu hút sự chú ý. Trong quái đàm quy tắc, chuyện điều tra viên gặp nguy hiểm không phải là rất bình thường sao? Ngoại trừ một ít người thỏ chết cáo buồn, mọi người chẳng hề có cảm xúc gì lớn lao.
Vì thế, sắc mặt mọi người đều trở nên khá hơn, tò mò nhìn Tô Dung, rõ ràng là rất hứng thú với những gì cô gặp phải bên ngoài. Dù sao thì đã lâu như vậy mới quay về, chắc chắn là đã gặp phải một số rắc rối.
Còn Tô Dung cũng đang tò mò, không biết mấy người kia đã trốn thoát khỏi cơn thịnh nộ của giáo viên bằng cách nào, rõ ràng là giáo viên chẳng có ý định nhẹ tay. Cũng như điều tra viên số 6 đã gặp chuyện gì, tại sao chỉ có cậu ta gặp chuyện.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô bắt đầu suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Khác với suy nghĩ của cô gái tóc ngắn số 15, cô lại cho rằng giám thị là người tốt.
Thật ra mông quyết định đầu, số 15 cảm thấy giám thị có vấn đề, vì vậy mọi khó khăn sau đó đều đổ lỗi cho giám thị, coi đó là do ông ta mang lại.
Nhưng thực tế nghĩ lại, việc giáo viên giám thị tồn tại thực tế là đã giúp đỡ bọn họ. Nếu không có giáo viên giám thị, ngay cả khi bọn họ vạch trần thân phận giáo viên giả, vì phải đi học, bọn họ cũng không thể làm gì được cô ta
Nếu sau giờ học giáo viên giả sẽ đến gây khó dễ cho bọn họ, thì việc giáo viên giám thị theo sau thực tế là để giúp họ, chứ không phải để xem trò.
Vậy nguyên nhân giáo viên giả kính sợ giáo viên giám thị cũng dễ giải thích, về mặt quy tắc cô ta hoàn toàn bị giáo viên giám thị áp đảo, tự nhiên sợ hãi đối phương.
Tô Dung có thể nghĩ đến vấn đề này, cũng là mông quyết định cái đầu. Cô từ quy tắc đã nghĩ rằng giáo viên giám thị có thể là người tốt, sau đó tự nhiên muốn nghĩ về ông ta theo hướng người tốt.
Tuy nhiên lời giải thích này không phù hợp để nói với số 15, bởi vì đoạn phân tích về quy tắc hơi phức tạp, còn kèm theo một số suy đoán cá nhân. Tô Dung cũng không tự tin 100% có thể khẳng định phân tích của mình là đúng, nên không tiện nói nhiều.
Cô dựa vào lưng ghế, trong đầu thoáng hiện hình ảnh con dê đỏ vừa nhìn thấy. Đó là biểu tượng gì? Gần như ngay lập tức cô nghĩ đến con dê đỏ trong "Trang viên Sơn Dương."
Ở đó, con dê đỏ thực sự chính là nhân viên, bọn họ không tồn tại, chỉ chiếm thân phận của nhân viên. Còn một khi mất đi thân phận này, bọn họ sẽ biến mất.
Phải chăng những giáo viên giả mạo này cũng vậy?
Bọn họ ngụy trang thành giáo viên, là vì bản thân không có thân phận trong [Quái đàm quy tắc cố định] này. Không có thân phận sẽ biến mất, vì vậy bọn họ chỉ có thể cướp một thân phận.
Nhưng tại bọn họ lại tàn sát các điều tra viên?
Liên tưởng đến vấn đề này, biểu cảm của Tô Dung đột nhiên thay đổi. Trải nghiệm ở “Trang viên Sơn Dương” vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí cô, cô tự nhiên nhớ ra lý do những nhân viên ở đó tàn sát các điều tra viên – là do họ muốn chiếm lấy thân phận của các điều tra viên, từ đó có thể sống sót trong [Quái đàm quy tắc cố định] này, thậm chí là rời khỏi [Quái đàm quy tắc cố định].
Còn ở “Trường trung học số 13” hiện tại, những học sinh như bọn họ cũng tình cờ có một vật dụng có thể chứng minh thân phận, giống như “Trang viên Sơn Dương”, đó chính là thẻ học sinh.
Nếu những giáo viên giả này chiếm lấy thẻ học sinh của bọn họ, liệu có thể trà trộn thành học sinh không? Giống như cách bọn họ trà trộn thành giáo viên.
Nếu như phỏng đoán này là sự thật, vậy thì đến hiện tại đã có bao nhiêu điều tra viên bị biến thành giáo viên giả mạo?
“Leng keng leng keng leng keng!”
Tiếng chuông tan học vang lên, sau khi chào tạm biệt thầy giáo, một vài điều tra viên tụ tập lại với nhau, anh chàng đeo kính số 32 quan tâm hỏi: “Số 34, lúc nãy các cô gặp chuyện gì bên ngoài vậy? Sao giờ mới quay lại vậy?”
Số 15 trợn trắng mắt: “Cậu vẫn nên kể cho chúng tôi nghe chuyện về số 6 trước đã.”
Lúc này, số 6 vẫn nằm ngủ trên bàn, giáo viên không thèm quan tâm đến cậu ta, còn lớp trưởng đang chỉ huy mấy bạn học sinh khiêng cậu ta đi.
Nghe vậy, số 32 đỏ mặt, anh ta cũng biết vì quá muốn biết chuyện gì xảy ra bên ngoài nên đã hỏi quá vội vàng. Nhưng mà xét cho cùng, lỗi của số 6 còn nghiêm trọng hơn.