Có một phương pháp thăng chức khá tốt, đó là khiến một trong năm người lãnh đạo lớp chết đi, vị trí trống rỗng sẽ mở ra cho người khác thăng chức.
Nhưng mặc kệ từ góc độ nào thì đây cũng là hạ sách. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, Tô Dung sẽ không dùng đến biện pháp này. Một là cô không thể tùy tiện lấy sinh mạng của dân địa phương để mở đường cho mình.
Nếu làm như vậy sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm mà cô không thể lường trước được, không ai biết điều gì sẽ xảy ra sau khi một cán bộ lớp chết. Nếu mọi thứ diễn biến theo chiều hướng tồi tệ, chẳng hạn như " kẻ điên" mất đi một thứ hạn chế nào đó, thì đây chính là tự chuốc lấy họa vào thân.
Hơn nữa, giống như những gì cô đã nghĩ trước đây, những cán bộ lớp này có lẽ đều được các quy tắc bảo vệ. Muốn dễ dàng giết chết một cán bộ lớp không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng nếu không thể dùng cách này thì cô còn khả năng nào để lên chức đây?
Tô Dung nhớ lại tất cả những suy đoán của mình về cán bộ lớp trước đây, một thông tin phát hiện vào buổi sáng tràn vào đầu cô. So với những học sinh "điên", các cán bộ lớp dường như đều là người bình thường.
Vậy rốt cuộc là do họ trở thành cán bộ lớp mới có thể duy trì được trạng thái bình thường hay vì họ là người bình thường nên mới trở thành cán bộ lớp?
Nếu là trường hợp trước thì phải nghĩ cách khác. Nhưng nếu là trường hợp sau thì có thể chủ động hơn nhiều.
Trường hợp sau nghĩa là trong lớp có năm cán bộ lớp, không phải vì số lượng cán bộ lớp bị giới hạn là năm mà vì trong lớp chỉ có năm người bình thường.
Bây giờ có mấy điều tra viên bọn họ vào, thì hoàn toàn có thể tạo ra thêm một số chức vụ cán bộ lớp! Dùng lý lẽ này để thuyết phục giáo viên, có lẽ sẽ thành công.
Nhưng tiền đề của tất cả là, cán bộ lớp thực sự được tạo ra vì những người bình thường.
Bây giờ cô cần xác minh điều này.
Việc này có mức độ ưu tiên khá cao, cộng thêm việc cô đã trì hoãn một thời gian rồi, cũng không nên thực sự chọc giận lớp trưởng. Vì vậy Tô Dung dứt khoát khiêng bàn bắt đầu đi lên lầu, vừa đi vừa thản nhiên giải thích cho việc mình đã lãng phí thời gian lúc nãy: "Khiêng một đường tôi cũng có chút mệt mỏi, may mà vừa rồi nghỉ một lát, bây giờ cảm thấy có thể leo lên tầng ba trong một hơi rồi!"
Nghe vậy, vẻ mặt vốn không mấy dễ coi của lớp trưởng lập tức dịu lại. Ban đầu, cô ta còn tưởng Tô Dung cố tình câu giờ, nhưng giờ xem ra cô đang hồi phục thể lực, là cô ta đã hiểu lầm cô.
Leo được nửa đoạn cầu thang, Tô Dung lại tiếp tục tán gẫu: "Lớp trưởng, lúc cậu trúng cử lớp trưởng, cậu có vui không ạ?"
Vì vừa nói chuyện vừa không quên tiếp tục đi lên, cộng thêm chút áy náy vì hiểu lầm cô bạn vừa rồi, nên lớp trưởng không ngại nói chuyện với cô: "Cũng không vui lắm, có cảm giác như đã đoán trước được vậy."
Tô Dung nhướng mày, cười tít mắt khen: "Vì lớp trưởng là người giỏi nhất trong số các ứng viên sao?"
"Không, chỉ là trong số mấy đứa chúng tôi, tôi là người phù hợp với vị trí này nhất thôi." Lớp trưởng khiêm tốn đáp.
Câu trả lời này khiến Tô Dung động lòng, thuận miệng hỏi tiếp: "Vậy trong số mấy người các cậu, ủy viên học tập là vì học giỏi nên mới phù hợp với vị trí ủy viên học tập sao?”
"Đâu có đơn giản như thế." Lớp trưởng vô thức lắc đầu, rồi đột nhiên quay sang nhìn Tô Dung, ánh mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu trong lòng cô .
Nhưng Tô Dung đã sớm lường trước được cô ta sẽ có phản ứng này, nên vẫn thản nhiên khiêng số 6 lên, như thể không hề để ý đến ánh mắt của cô ta.
Một giây sau, cô mới quay đầu lại, tự nhiên đưa một tay lên sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Lớp trưởng... trên mặt tôi có gì sao?"
Không thấy gì bất thường trên mặt cô, lớp trưởng đành thu hồi ánh mắt: "Không có gì, mau khiêng đi, đừng nói chuyện nữa. Nói chuyện cũng tốn sức đấy."
"Vâng." Tô Dung ngoan ngoãn gật đầu.
Dù sao thì cô cũng đã biết được những thông tin cần biết, nên không cần phải tiếp tục dò hỏi nữa. Nhưng cô vẫn cố tình đi chậm lại, để kéo dài thời gian cho những điều tra viên khác.
Khi leo đến tầng hai, đột nhiên có hai người nam trùm đầu, mặc áo choàng đen từ đầu đến chân xuất hiện từ hư không, mỗi người cầm một con dao, không nói một lời lao đến tấn công Tô Dung và lớp trưởng.
Tô Dung vừa định né tránh và phản công thì ngay lập tức cảm nhận được đối phương không thực sự muốn tấn công cô. Người ngoài khó có thể nhận ra điều gì, nhưng với tư cách là người bị tấn công, cô rất dễ nhận ra điều bất thường.
Kẻ đeo mặt nạ tấn công mình hoàn toàn là không ra tay quá tàn ác vị trí tấn công không phải chỗ hiểm, lực đạo cũng không đủ mạnh. Quan trọng nhất là, đối phương không biểu lộ bất kỳ sát ý nào.
Trong lòng Tô Dung bỗng hiểu ra, xem ra là đám số 32 đã đến rồi. Nhưng mà sao chỉ có hai người đến thôi ? Tự tin vào sức mạnh bản thân đến vậy sao?
Cô không nghĩ những điều tra viên đến quái đàm này sẽ ngu ngốc như vậy, số 32 chắc chắn còn mưu mẹo. Nhưng điều đó không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần tập trung giả vờ bị tấn công là được.
Với khả năng đánh nhau của Tô Dung thì cô ấy hoàn toàn có thể vừa đánh vừa chạy, nhưng người ngoài nhìn vào thì rất giống cô đang cố gắng hết sức nhưng vẫn bị đánh lui từng bước. Mà số 6 bị cô khiêng vì đánh nhau mà lắc lư sắp rớt, không bao lâu sau đã bị Tô Dung cố ý ném sang một bên, tạo cơ hội cho các điều tra viên.
Hàng động này khiến cho số 10 đang đánh nhau với cô giật mình. Phải biết rằng cô ấy không hề dùng sức, thậm chí lưỡi dao còn chưa chạm vào đối phương. Nhìn bộ dạng của đối phương, nếu không phải cô ấy là người tấn công, thì cô ấy còn tưởng rằng kẻ tấn công này hung dữ đến mức nào!
Bên cạnh đó, số 32 đang cố gắng tấn công lớp trưởng, nhưng lớp trưởng lại không hề hấn gì, cô ta bình tĩnh cười lạnh một tiếng: "Cậu là học sinh của trường à? Đánh nhau trong trường, đi theo tôi đến phòng giáo vụ!"
Nói xong, cô ta định trực tiếp vươn tay bắt lấy anh ta.
Ánh mắt số 32 lóe lên, nhanh chóng lướt qua số 6 mà Tô Dung ném sang một bên, sau đó chạy về hướng ngược lại. Lớp trưởng quyết đoán đuổi theo, nhưng khi vừa chạy được hai bước thì đã phản ứng kịp, lập tức quay người muốn giữ xác số 6.