Quy tắc? Từ này liên tục xuất hiện trong lời nói của lớp trưởng và giám thị cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Tô Dung.
Trí nhớ tốt của cô cho phép cô nhớ lại đầy đủ những gì lớp trưởng đã nói khi định phạt số 6 và khi số 6 bị người che mặt bắt cóc.
Những lời nói đó mặc dù nội dung khác nhau, nhắm vào những sự kiện khác nhau. Nhưng có một tư tưởng trung tâm thống nhất là "vi phạm quy tắc thì phải chịu phạt", điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì giám thị đã nói.
Khả năng liên tưởng của Tô Dung luôn rất mạnh mẽ, cô bỗng hiểu ra, trước đây giám thị đối xử tốt với họ, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ, là vì họ không vi phạm quy tắc. Còn đối với những học sinh vi phạm quy tắc, giám thị lại nghiêm khắc như gió thu quét lá.
Ông ta, bao gồm cả lớp trưởng, không nhắm vào bất kỳ ai, chỉ nhắm vào những người vi phạm quy tắc.
Trên bàn làm việc của phòng giáo vụ có đặt một chiếc máy tính, giám thị thao tác một chút trên đó, rất nhanh đã mở được camera giám sát. Đứng sau ghế của ông ta, Tô Dung nhìn thấy toàn bộ màn hình máy tính, cũng phát hiện ra trong máy tính này chỉ có camera giám sát của 13 lớp khối 10 và camera giám sát hành lang khối 10, còn các khối khác thì không có.
Điều này đã tiết lộ một ý nghĩa rất rõ ràng, đó là học sinh các khối khác đều rất đáng tin cậy, không cần phải lắp camera giám sát.
Có phải đã bị thuần hóa rồi không? Tô Dung suy nghĩ. Suy cho cùng, từ khi lên lớp 11, mục tiêu của mọi học sinh dường như đều trở thành kỳ thi tuyển sinh đại học, quả thực là một dáng vẻ đã bị thuần hóa.
Chẳng qua như đã nói, thi đại học của thế giới quái đàm là thi cái gì? Làm thế nào để sống sót trong quái đàm quy tắc sao?
Quay lại vấn đề trước, nếu họ thực sự đã được thuần hóa, việc thành lập trường "Trung học số 13" trở nên rất thú vị. Nó không phải là để làm khó cho các điều tra viên, mà là để làm khó cho "kẻ điên."
Nói về điều này, nó khá trùng hợp với suy luận trước đó của cô, rằng giáo viên và lớp trưởng không có ý định làm khó cho các điều tra viên.
Nhưng nếu các điều tra viên và trường không có xung đột cơ bản, thì kẻ phản diện là ai?
Trong khi cô đang suy nghĩ, hiệu trưởng đã mở camera giám sát của lớp 4 và bật chế độ tăng tốc độ gấp đôi. Trên hình ảnh giám sát, một số học sinh đang vui vẻ trò chuyện, cũng có một số đang ngồi ngẩn ngơ, và tất nhiên cũng có người đang tận dụng thời gian nghỉ ngơi ngắn để ngủ.
Ngay khi camera giám sát mở ra, ánh mắt Tô Dung đã lập tức nhìn về phía đám số 32. Có thể thấy trên hình ảnh, nhóm học sinh số 32 trò chuyện với nhau một lúc, sau đó tan ra.
Số 32 và số 10 ngủ gục trên bàn, còn nữ sinh tóc ngắn số 15 thì đi thẳng ra khỏi lớp. Những điều tra viên còn lại đều ngồi tại chỗ, trò chuyện với các bạn xung quanh.
Một vài dân địa phương cũng đã ra ngoài, thấy vậy, giáo viên giám thị đmở camera hành lang. Có thể thấy những người rời khỏi lớp đều không có hành động bất thường nào, trong đó có hai học sinh, bao gồm cả số 15, vào nhà vệ sinh, còn những người còn lại thì trò chuyện ở hành lang.
Đoạn phim giám sát kết thúc rất nhanh, cảnh cuối cùng là số 15 vẫn chưa quay lại từ nhà vệ sinh, trong khi số 10 tóc đuôi sam thì vừa mới ngủ dậy, còn dụi mắt.
Sắc mặt của lớp trưởng trở nên khó coi, bởi vì tình hình trong lớp không giống như cô ra dự đoán. Không có ai mất tích, vậy thì ba người kia không phải là học sinh của lớp cô ta sao?
Nhưng điều này là không thể, ngoài học sinh của lớp cô ta ra, thì còn ai biết cô ta sẽ đưa số 6 đến phòng giáo vụ để phạt nữa?
Những người không biết tình hình thực tế thì không hiểu, nhưng Tô Dung lại nhận ra một số manh mối. Ngay từ đầu, sau khi cô và lớp trưởng đi, số 32 và những người khác trò chuyện, tay họ vẫn luôn ở dưới gầm bàn, không biết đã làm trò gì.
Đến khi số 32 và số 10 tóc đuôi sam ngủ trên bàn, Tô Dung có thể nhận ra cơ thể họ rất thả lỏng, trông giống như đang ngủ rất sâu.
Nhưng tại sao các điều tra viên có thể ngủ ngon đến vậy, thậm chí còn ngủ nhanh trong tình huống ở lớp học? Điều này là không thể! Ngay cả một người vô tư như Tạ Kha Kha cũng không thể làm được điều đó.
Rõ ràng là có điều gì đó mờ ám.
Không ngoài dự đoán, hai người che mặt đột nhiên xuất hiện đầu tiên chính là số 32 và số 10. Người che mặt xuất hiện sau đó là số 15. Số 32 và số 10 dựa vào một số kỹ năng tương tự như thoát hồn, dựa vào một phương tiện nào đó để đột nhiên xuất hiện.
Đây có lẽ là kỹ năng của số 32, vì Tô Dung vẫn nhớ rõ khi anh ta định từ bỏ, anh ta đã cố tình vỗ vai số 6. Các điều tra viên không thể hành động vô nghĩa như vậy, kết hợp với hành động từ bỏ sau khi vỗ vai, Tô Dung đoán rằng anh ra hẳn đã đặt một số đạo cụ lên người số 6 để tiện cho việc biến thành người che mặt và đột nhiên xuất hiện.
Còn số 15, cô ấy hẳn đã dựa vào một số đạo cụ để di chuyển từ nhà vệ sinh lên tầng hai. Và rõ ràng là ba người họ đã bàn bạc từ trước, cách thức phối hợp, tức là hai người đi đánh lạc hướng, người thứ ba đi bắt cướp số 6.
Điều đáng nói là số 32 và số 15 rất có thể không có thực thể, Tô Dung từ đầu đến cuối không hề chạm vào cơ thể của người đang đánh nhau với mình, chỉ chạm vào vũ khí . Nếu cô không nhớ nhầm thì lớp trưởng cũng vậy. Đây có lẽ cũng là lý do tại sao họ phải nhờ người thứ ba đi cướp cơ thể của số 6.
"Có vẻ như lớp các em không có nghi phạm mà các em muốn tìm." Giáo viên giám thị lắc đầu nhưng không tức giận. Ông ra liếc nhìn đồng hồ, "Thôi được rồi, các em về lớp trước đi, tôi sẽ giúp các em xem băng ghi hình của các lớp khác, tôi sẽ thông báo cho các em nếu tìm được nghi phạm."
Thật vậy, bây giờ đã là hai giờ hai mươi tám phút chiều rồi, chỉ còn hai phút nữa là đến lúc học. Ngay cả khi ông ta không nói gì, Tô Dung cũng sẽ tự đề xuất việc quay về.
Mặc dù lớp trưởng không cam lòng vì không thể bắt được ba người đã cướp người từ trong tay mình, nhưng cũng không muốn đến trễ lớp. Vì vậy, cô ta gật đầu, cảm ơn thầy giáo, sau đó hai người cùng nhau đi nhanh về phía lớp, đúng giờ bước vào lớp học.