Sau khi bước vào lớp học, cô hơi gật đầu nhẹ với các điều tra viên. Những điều tra viên viên ban đầu còn hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy Tô Dung như vậy, họ thả lỏng hơn, cũng biết mình không bị phát hiện.
Buổi học kéo dài 40 phút nhanh chóng trôi qua, lớp trưởng lại ra ngoài, có lẽ đi tìm giám thị. Tô Dung và các điều tra viên khác tụ tập với nhau, số 32 đắc ý đẩy mũi: "Phương pháp không tồi phải không?"
Tô Dung giơ ngón tay cái lên, hỏi nhỏ: "Các người làm như vậy có phải để tránh camera giám sát không?"
"Camera giám sát gì?" Nụ cười trên mặt số 32 cứng đỡ, cũng không quay đầu lại, chỉ là hơi liếc mắt ra hiệu, “Cô là nói cái phía sau kia?”
Tô Dung gật đầu: "Thứ đó có bật, mới vừa rồi lớp trưởng dùng nó để xem thử có dấu vết hay không?"
Nghe vậy, số 10 "phụt" một tiếng bật cười: "Vậy cũng là chó ngáp phải ruồi, vốn dĩ số 32 chỉ sợ bạn học trong lớp tố cáo thôi. Dù sao thì từ nãy cũng thấy, bạn học trong lớp cũng rất muốn có nhiệm vụ béo bở đưa người khác đến phòng giáo vụ. Kết quả bị cô cướp mất. Nếu biết được sự việc xảy ra ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ tìm cách gây sự. Đến lúc đó cậu một câu tôi một câu, chẳng phải rất dễ bại lộ sự bất thường của mấy chúng ta sao?"
"Không phải, tại sao camera trong quái đàm quy tắc lại có thể dùng được?" Số 32 đeo kính đen, mặt buồn thiu, không còn vẻ đắc ý như lúc nãy, "Hơn nữa nó bày ra lộ liễu như vậy, tôi còn tưởng là một mẫu vật làm cảnh!"
"Này, không sao đâu, dù sao cũng coi như vô tình làm đúng, không có gì sai sót." Số 21 cao to cười sảng khoái, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Vậy mấy người cất "cái đó" ở đâu?"
Cái gọi là "cái đó" tất nhiên là chỉ cơ thể của số 6, sở dĩ nói bóng gió như vậy là vì sợ có tai vách mạch rừng. Lúc đó để không bị lộ, số 32 đã đợi đến khi chuông vào học vang lên mới đứng dậy. Còn số 15 cũng đúng giờ mới quay lại lớp, cho nên vẫn chưa bàn bạc về chuyện này.
"Tôi đã cất cái đó đi rồi." Số 15 là người cướp thi thở trả lời, "Có nơi nào ở bên ngoài có thể đặt thứ này không?”
." . . Có lẽ là tiệm tạp hóa." Tô Dung nói, "Chỉ cần đưa tiền cho chị chủ tiệm là được, trước đây tôi từng đến tiệm tạp hóa, ở đó không có camera."
Loại chuyện này sẽ không chiếm một lần cơ hội giải trừ trừng phạt vi phạm quy tắc của cô, còn bà chủ tiệm tạp hóa chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp cô, dù sao thì họ vốn là một phe. So với những nơi khác, đây là một nơi trao đổi thông tin vô cùng an toàn.
Nghe cô nói vậy, mấy người gật đầu, dự định đợi đến bữa tối hôm nay sẽ đi khảo sát thực địa một chút.
Sau khi họ nói xong chuyện này, số 23 lắp bắp gãi đầu, giơ tay ra, mở lòng bàn tay, bên trong có một mảnh giấy: "Tôi vừa, vừa mới phát hiện ra một tờ quy. . . quy tắc."
Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tờ giấy ghi quy tắc. Nam sinh số 26 không nhịn được nói: "Quái đàm quy tắc này có quá điều quy tắc rồi đúng không? Cộng thêm những quy tắc đã có trước đó nữa thì gần 20 điều rồi."
Mặc dù phàn nàn như vậy, cậu ta vẫn thành thật nhận lấy tờ giấy, đọc quy định trên đó: "Trong thư viện phải đi cùng nhau, giữ im lặng, tuân thủ theo hướng dẫn của quản lý thư viện."
Mọi người vẫn chưa đến thư viện, không ngờ lại có được một quy định trước, tuy nhiên quy tắc này rõ ràng rất hữu ích. Nếu như chưa có quy tắc mà đã đến thư viện, nếu như chỉ có một mình một người đi thì chẳng phải đã vi phạm quy tắc rồi sao?
"Lại nói, cậu nhìn thấy quy tắc này ở đâu vậy?" Tô Dung thắc mắc hỏi. Sáng nay, họ đã âm thầm lục soát khắp cả lớp, đáng lý là đã tìm ra hết các quy tắc cần tìm, tại sao lại còn sót lại một quy tắc như vậy?
Cô gái nói lắp số 23 trả lời: "Tôi tìm thấy ở chỗ đó, trên bục giảng ấy, tờ giấy, tờ giấy này bị nhét vào trong hộp phấn. Lúc đó có người nhìn thấy... nhìn thấy... đã nhìn thấy chỗ đó chưa?"
Mọi người lắc đầu, cảm thấy có lẽ là do họ đã bất cẩn. Giấu trong hộp phấn quả thực rất kín đáo, họ cũng không tiện lục soát tìm giấy tờ rầm rộ, bỏ sót chỗ này là chuyện bình thường.
"Tan học các cậu trực nhật thì nhớ tìm lại cho kỹ một lượt nhé." Tóc đuôi sam số 10 dặn dò, "Nếu có quy tắt hữu ích nào thì phiền báo lại một tiếng."
Ồ, còn cả việc trực nhật nữa. Cô gái tóc ngắn số 15 lập tức cau có, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng học xong mấy tiết này rồi về phòng ngủ. Cho dù không ngủ thì chắc chắn phòng ngủ cũng an toàn hơn bên ngoài.
Tô Dung cũng thở dài, trực nhật chắc chắn sẽ lãng phí một khoảng thời gian khám phá. Ngày đầu tiên khám phá chắc chắn là an toàn nhất, vậy mà hôm nay lại mất thời gian. Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ rằng "Nó" đang cố tình nhắm vào.
Trên thực tế, có thể thấy trong [Quái đàm quy tắc cố định] này, “Nó” thật sự đã cố gắng hết sức. Đầu tiên là trực tiếp biến giấy tờ quy tắc thành từng mảnh quy tắc nhỏ, sau đó phân tán cho các lớp, khiến cho [Công cụ cảnh báo ô nhiễm] của cô không thể phát huy tác dụng hoàn toàn.
Nhưng có một điểm rất đáng ngờ là trong số những quy tắc mà cô có thể nhìn thấy trên tờ giấy quy tắc gốc, [Công cụ cảnh báo ô nhiễm] cũng không hiển thị màu đỏ. Điều này khiến cô nhất thời không thể xác định được liệu tất cả những quy tắc này là đúng hay là [Công cụ cảnh báo ô nhiễm] không thể tác dụng lên tờ giấy quy tắc.
Tuy nhiên, may mắn là những quy tắc này có vẻ không có vấn đề gì, phần lớn đều là những nội dung mà quy tắc không viết nhưng cô cũng sẽ tuân thủ.
Hôm nay là thứ Hai, cả ngày không có tiết môn phụ, toàn là môn chính và đều ở trong tòa nhà giảng dạy. Điều này khiến Tô Dung và những người khác không khỏi lo lắng về các tiết môn phụ những tiết học đó chắc chắn không phải dạng vừa đâu.
Sau cùng, nói chung, độ khó của những quái đàm quy tắc đều theo trình tự tăng dần, ngày sau khó hơn ngày trước. Ngày đầu tiên không sắp xếp những tiết học đó, có thể thấy vì những tiết học đó sẽ nguy hiểm hơn, nên được sắp xếp vào phía sau.
Những tiết học tiếp theo thì không có gì bất thường, chỉ là các điều tra viên ngày càng buồn ngủ. Nhưng không bao gồm Tô Dung và số 15, có lẽ là do tác dụng của nước lạnh trước đó, họ vẫn tỉnh táo, không hề buồn ngủ.