Ngoài ra còn có một số quy tắc vô dụng, chẳng hạn như [Học sinh không được trốn học, phải hoàn thành nghiêm túc nội dung của một tiết học], đây là quy tắc vô dụng mà hoàn toàn không ai vi phạm.
Sau một hồi trò chuyện, chỉ có một quy tắc thực sự hữu ích mà Tô Dung không biết, đó là [11 giờ tối, quản lý ký túc xá sẽ kiểm tra phòng ngủ, bà ta sẽ gọi tên, nhưng không yêu cầu mở cửa].
Quy tắc này rất đơn giản, tức là khi đến giờ giới nghiêm lúc 11 giờ, quản lý ký túc xá sẽ đến kiểm tra phòng ngủ. Nếu yêu cầu mở cửa, thì đó không phải là quản lý ký túc xá thật, không được mở cửa cho người đó.
Nhưng tại đây có một điểm rất đáng chú ý, cũng là một cái bẫy nhỏ rất dễ khiến người ta sa chân, đó là quy tắc này phải xem xét cùng với quy tắc [Ăn không nói, ngủ không nói].
Trước đó, Tô Dung đã suy đoán rằng cái gọi là [ngủ không nói], thời gian "ngủ" hẳn là chỉ thời gian sau giờ giới nghiêm lúc mười một giờ đêm, chứ không phải là thời điểm điều tra viên lên giường nhắm mắt thậm chí là ngủ thiếp đi.
Nói cách khác, tức là quản lý ký túc xá sẽ gọi tên, nhưng gọi tên không có nghĩa là phải trả lời. Khi quản lý ký túc xá gọi tên, cách ứng phó đúng đắn là họ phải im lặng.
Tạm biệt mọi người, Tô Dung xách thùng rác rỗng đi về. Vừa mới quay lại hành lang tầng một của tòa nhà giảng dạy, cô đã thấy một người đàn ông quay lưng về phía cô, đứng trước cửa lớp bốn gõ cửa.
Nhìn vào độ dày của mái tóc, chắc chắn không phải là thầy giám thị.
Nói sao nhỉ? Có một cảm giác như đã dự đoán trước. Tô Dung thở dài, cúi đầu xem giờ. Bây giờ đã hơn 20 phút kể từ khi tan học, theo lời của ủy viên vệ sinh, giám thị sẽ đến sau nửa giờ nữa. Nghĩa là cô phải nhanh chóng dụ người đó đi, để số 15 có thể thuận lợi đặt thùng rác về chỗ cũ.
Chỉ có điều giáo viên giả rất nguy hiểm, sau đó cô cũng suy nghĩ kỹ hơn, lần trước là bởi vì có thầy giám thị đứng ở bên cạnh, giáo viên giả kia cũng chỉ hỏi các cô có muốn đi theo hay không.
Nhưng bây giờ nếu không có giám thị ở đây, e rằng đối phương sẽ không hiền hòa như vậy, cho nên cô không thể tiến tới một cách thiếu suy nghĩ, phải nghĩ ra một cách hợp lý thì mới được. Nếu không, cô sẽ tự chuốc họa vào thân.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Dung đi lùi ra khỏi tòa nhà dạy học, vừa lắng tai nghe ngóng vừa nói lớn: "Thầy giám thị, em phát hiện có một giáo viên giả đang ở trong tòa nhà dạy học, thầy mau tới bắt người này đi!"
Nói xong, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên trong vọng ra, càng lúc càng xa. Cô đoán rằng đối phương đã rời đi qua cửa sau, lúc này cô mới bước vào.
Nhưng vừa bước vào, một người đàn ông mặc đồ giáo viên, đeo khăn quàng cổ đã xuất hiện trước mặt cô, mỉm cười hỏi: "Thầy giám thị ở đâu?"
Bị phát hiện rồi.
Tim của Tô Dung đập thật nhanh, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh: “... Thầy giám thị đi thư viện bắt một kẻ giả mạo giáo viên, thầy không nghe thấy sao?"
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cô biết rõ người trước mặt chính là giáo viên giả. Chiếc khăn quàng cổ trên cổ hắn chắc chắn là để che đi những sở hở khác biệt trên quần áo.
Không lừa được đối phương, còn bị đối phương tìm đến tận nơi, đúng là cô đã lật thuyền trong mương. Nghĩ lại thì đúng là cô có hơi coi thường đối phương, dù sao thì đối sách vừa rồi vẫn còn nhiều lỗ hổng.
Lúc này chắc thầy giám thị đang ở nhà ăn, hoặc là phòng làm việc ở tầng ba. Khả năng một học sinh có thể tùy tiện gọi giám thị đến bắt giáo viên giả không lớn. Nhất là khi giáo viên giả đến kiểm tra vệ sinh này có thể chắc chắn rằng mình chưa để lộ nhiều.
Chỉ cần hắn ta không vì giáo viên giám thị sắp đến mà hoảng hốt, rất dễ nghĩ đây là trò lừa của điều tra viên, muốn dụ hắn rời khỏi tòa nhà dạy học.
Huống chi còn một điểm rất quan trọng, đó là giọng nói vừa rồi của cô quá lớn, nghe rất cố ý. Nếu thực sự phát hiện ra thân phận giáo viên giả, lén gọi giáo viên giám thị đến, muốn đánh úp hắn thì không thể ngang nhiên như vậy.
Đối phương hẳn cũng nhận ra điểm này, cho nên mới sẽ ra kế phản đòn, ở đây chờ cô.
Một phút lơ là gây ra rắc rối, Tô Dung biết rõ rằng cô cần giải quyết tình hình khó khăn hiện tại, tiện thể đưa người này đi.
Người kia thấy thùng rác trên tay cô, trong lòng đã hiểu, biểu cảm càng thêm thoải mái: "Muốn mang thùng rác về lớp à? Vừa hay chúng ta cùng đi luôn."
Đi cùng hắn chẳng phải là điên sao? Tô Dung cười gượng, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Trước hết thì thời điểm này chắc chắn không thể xé rách mặt nhau, giáo viên giám thị không có ở đây, nếu cô thực sự vạch trần thân phận của hắn thì cũng không thể trừng phạt hắn được. Ngược lại còn có khả năng chọc giận hắn, dẫn đến kết quả bất lợi cho bản thân.
Hai bên đều biết rõ rằng hắn là giáo viên giả. Nhưng chuyện này không thể công khai, công khai tức là không đội trời chung. Trừ khi giáo viên giám thị có mặt, nếu không thì cô tuyệt đối không thể chủ động nói ra.
Có lẽ đợi giáo viên giám thị đến đây là một cách hay. Nhưng nếu giáo viên giám thị đến mà thùng rác của cô vẫn chưa được trả về đúng vị trí thì có khả năng lớp sẽ bị trừ điểm.
Mặc dù cô không biết bị trừ điểm sẽ bị phạt gì, nhưng chắc chắn đó không phải là kết quả mà cô có thể chấp nhận. Nếu không thì [quái đàm quy tắc cố định] này cũng sẽ không thiết lập nhiều chướng ngại như vậy ở đây.
Tô Dung đang suy nghĩ xem trên người mình có thứ gì có thể khiến đối phương kiêng dè. Giá trị vũ lực? Không, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngay cả giáo viên giả, trước khi bị vạch trần, trên người chắc chắn có bảo vệ của quy tắc. Một khi cô ra tay, vì vi phạm quy tắc, đối phương có quyền trừng phạt cô.
Giám thị? Cũng không được, giống như cô vừa nói, giám thị đến thì cô cũng phải chết, về điểm này thì cả hai người họ đều ở trong hoàn cảnh giống nhau.
Không, không đúng!
Đột nhiên Tô Dung sáng mắt lên, vì cô nghĩ ra hoàn cảnh của hai người họ không giống nhau. Và hoàn cảnh không giống nhau này chính là bước đột phá của cô.