"Em muốn ở đây đợi giám thị đến." Tô Dung lắc đầu, "Nếu thầy muốn đi trước giúp thầy giám thị xem tình hình vệ sinh lớp chúng em thì có thể đi trước."
Câu nói này được nói rất tinh tế, trước hết là hợp lý, dùng lời lẽ đồng ý yêu cầu của đối phương để từ chối mưu tính của đối phương. Thứ hai nhấn mạnh rằng người thực sự có thể đến kiểm tra vệ sinh là giám thị, còn người thầy này nhiều nhất chỉ giúp giám thị kiểm tra.
Đừng nghĩ rằng nói ra chuyện này chẳng có tác dụng gì, cô nói ra trước thì cô đã nắm được quyền chủ động. Mục đích của giáo viên giả chắc chắn là muốn cô mở cửa cho vào lớp, sau đó sẽ lấy thân phận giáo viên để áp chế cô, nói rằng mình đến để kiểm tra vệ sinh.
Lúc đó, nếu nói ra lý do này, thì dễ bị đối phương bắt bẻ là coi thường hắn? Bây giờ nói ra trước lý do này, thì đối phương không thể dùng lời lẽ này nữa.
Sắc mặt của thầy giáo giả khó coi trong chốc lát, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Hắn lại liếc nhìn thùng rác trong tay Tô Dung, ẩn ý nói: "Em thực sự muốn đợi thầy giám thị ở đây mà không về trước sao?"
Vừa nghe thấy lời này, Tô Dung lập tức hiểu ra, xem ra giống như suy đoán của cô lúc nãy, nếu đợi thầy giám thị đến, thùng rác của cô vẫn chưa được mang về lớp, thì có lẽ sẽ bị trừ điểm.
Cô thực sự có hơi lo lắng, dù sao thì thời gian còn lại cũng không nhiều. Nhưng vẫn thản nhiên cười nói: "Tất nhiên, em rất muốn chào hỏi thầy giám thị. Nhưng mà thầy ở đây, là cũng muốn cùng em gặp thầy giám thị sao?"
Thầy giáo giả cũng hiểu ra ý ẩn của cô, cô đã nhận ra thân phận của mình. Nếu thầy giám thị đến, thì mình chắc chắn sẽ không chiếm được lợi thế.
Bây giờ cả hai đều không thể làm gì nhau, vì nếu thực sự cả hai xông vào tấn công nhau, thì đó không chỉ là bị thương thông thường, mà là cùng nhau diệt vong.
"Thầy có thể đến lớp khác xem thử, hoặc ngày mai quay lại?" Nhìn thấy đối phương do dự, Tô Dung tiếp tục nỗ lực, cố gắng thuyết phục hắn, "Em tuyệt đối sẽ không về sớm đâu ạ."
Nếu cô trở về lớp trước, dẫn sói vào nhà thì đó chính là cái chết. Nhưng nếu đối phương chọn rời đi, hoàn toàn có thể quay lại vào ngày mai.
Tô Dung dùng cách ẩn ý như vậy để thể hiện kết quả lựa chọn của cả hai, chính là muốn nói với giáo viên giả rằng cô không thể đi, nhưng hắn có thể đi.
Mối quan hệ giữa hai người không phải là quan hệ lui một bước, vì cô đang ở bờ vực thẳm, hoặc là ở đây không ai có thể tốt đẹp, mọi người cùng chết. Hoặc chỉ có thể là giáo viên giả lui một bước trước.
Đây chính là bước đột phá mà cô tìm thấy từ hoàn cảnh.
Bị cô nói như vậy, cuối cùng giáo viên giả cũng nhận ra Tô Dung nói đúng. Ban đầu hắn muốn tiêu hao thời gian ở đây với đối phương, xem ai trụ không nổi trước. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người không trụ nổi chắc chắn không phải là Tô Dung.
Và cũng giống như Tô Dung vừa nói, ngày mai đến cũng vậy thôi. Việc này thành công hay không thì còn tùy vào có kẻ xui xẻo nào muốn mở cửa cho hắn. Cô gái trước mặt này khôn ngoan, nhưng không có nghĩa là mọi người đều khôn ngoan. Hắn không cần phải hy sinh mạng sống của mình để đối đầu với cô.
Nghĩ vậy, giáo sư giả cười nhẹ bước lùi lại một bước: "Ừ, em nói đúng. Vậy thì ngày mai tôi sẽ quay lại."
Tô Dung thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kính cẩn nói: "Hy vọng ngài ngày mai thầy sẽ thành công."
Mặc dù nếu đối phương thành công thì ảnh hưởng đến điều tra viên. Nhưng cô không có năng lực nói gì trúng đó, chúc một câu cũng chẳng ảnh hưởng gì, nói ra câu đó Tô Dung cũng không hề có gánh nặng tâm lý. Miễn sao kẻ đó vui lòng không đến phiền cô là chính."
Lần này Tô Dung cẩn thận hơn nhiều, nhìn thấy người đó hoàn toàn rời khỏi tòa nhà giảng dạy, mới nhanh chóng quay lại cửa lớp học, sau khi xác định xung quanh không có ai, liền mở cửa chui vào.
Lúc cánh cửa đột ngột bật mở, số 15 giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện chỉ có Tô Dung đi vào một mình. Số 15 thở phào nhẹ nhõm: "Cậu đưa hắn đi rồi à?"
Thấy Tô Dung gật đầu, cô ấy tò mò hỏi: "Làm thế nào vậy?"
Loại chuyện này nói thì dễ, nhưng thực tế làm được lại không hề đơn giản. Ít nhất là bản thân số 15 đã nghĩ ra nhiều cách nhưng đều bị loại bỏ.
Tô Dung kể đơn giản cho cô âgs nghe về cách cô đã làm, tiện thể nói luôn chuyện trước đó họ gặp phải giáo viên giả, thực ra giám thị đóng vai trò người tốt.
Lúc đầu cô không nói vì chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng xác thực. Nhưng bây giờ cô đã có, thái độ của giáo viên giả vừa nãy chính là bằng chứng tốt nhất.
Không có giám thị ở đó, giáo viên giả trở nên ngang ngược hơn nhiều, rõ ràng là không hề sợ cô, biết cô đã biết thân phận của mình, cũng chẳng hề nao núng.
Nghe cô kể lại sự việc trước đó, số 15 vô cùng kinh ngạc trước cách mà Tô Dung khuyên lùi đối phương. Cô không dùng bất kỳ đạo cụ nào, chỉ dùng tài ăn nói ba tấc không lặp từ mà khiến cho giáo viên giả phải tự động rời đi.
Mặc dù giáo viên giả đó không bị trừng phạt gì, ngày mai vẫn sẽ đến. Nhưng điều đó liên quan gì đến họ cơ chứ? Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Tóm lại, số 15 chỉ muốn khen Tô Dung hết lời.
Đến khi nghe Tô Dung phân tích tiếp, cô ấy cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Ban đầu, số 15 cho rằng chắc chắn giám thị là kẻ xấu, cùng một giuộc với những giáo viên giả kia.
Nhưng bây giờ nghe Tô Dung nói vậy, nghĩ lại hành động của giám thị lúc đó, số 15 mới giật mình nhận ra rằng giám thị thực sự không làm bất kỳ điều gì gây bất lợi cho họ, ngược lại vì sự có mặt của ông ta mà họ còn ở thế có lợi.
Chẳng lẽ đối phương thực sự là người tốt?