Nhưng ở đây thì sao?
Phải biết rằng “Nó” biết cô tham gia vào “Trang viên Sơn Dương”, đương nhiên cũng biết cô biết về lũ dê đỏ. Khi “Nó” biết được điều này, thì hình ảnh dê đỏ mà cô nhìn thấy lúc đó lại trở nên rất cố ý, giống như cố tình dẫn dắt cô nhớ đến [Quái đàm quy tắc cố định] đó.
Chẳng lẽ cô đã đoán sai, thực ra không có điều tra viên nào bị dê đỏ thay thế? Nhưng làm thế nào để giải thích lời nói dối của “người tốt” lúc nãy? Cô chưa đến nỗi mắt mờ đến mức không nhìn ra được đối phương đang nói dối.
Chuyện này có gì đó kỳ lạ, cô phải suy nghĩ lại cho kỹ.
"Cô cứ đi trước đi." Không muốn có ai bên cạnh quấy rầy mình, Tô Dung quay sang đuổi cô ta, "Chẳng lẽ không cần mau chóng nói với mọi người trong lớp có một điều tra viên đã chết khi làm nhiệm vụ sao?"
"Tôi muốn đi cùng cô, một mình về thì nguy hiểm quá." "Người tốt" lắp bắp nói.
"Nhưng tôi muốn ở đây thêm một lúc." Tô Dung nói không chút thương tiếc, "Nói với các điều tra viên khác trong lớp rằng có đồng đội chết là quan trọng hơn, tôi nghĩ cô sẽ không muốn trì hoãn đi?”
Chỉ cần cô ta muốn duy trì hình tượng của mình, thì lúc này không thể làm gì ngoài rời đi.
Quả nhiên, dù vẫn còn không cam lòng, nhưng khi nghe Tô Dung nói vậy, "người tốt" cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Như Tô Dung đã nói, báo tin tử vong thực sự là một việc rất quan trọng, không thể trì hoãn.
Sau khi cô ta rời đi, Tô Dung mới dựa vào tường hành lang suy nghĩ. Cô không có ý định rời đi ngay, mà muốn đợi số 15 ra ngoài. Nếu trong [Quái đàm quy tắc cố định] này thực sự có cách thay thế học sinh, thì dù thế nào đi nữa, cô cũng nên có một hoặc hai người đáng tin cậy, như vậy mới có thể bàn bạc đối sách sau này.
Tạ Kha Kha thì chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là cậu ta rất khó đưa ra ý kiến có tính xây dựng. Vì vậy, cô phải tìm một người khác.
Mà bạn cùng phòng với cô, người gần như luôn ở bên cô, số 15, là một lựa chọn rất tốt. Tô Dung chắc chắn rằng cô ấy không bị thay thế, vẫn là hàng chính hãng.
Còn những người khác trong lớp, ban đầu Tô Dung rất tự tin. Nhưng bây giờ bọn họ đã tách nhau ra, khoảng thời gian tan học không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì vậy cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng những người này.
Hay là đợi số 15 ra ngoài, nói cho cô ấy biết tình hình rồi hãy nói tiếp.
Khoảng mười phút sau, số 15 cuối cùng cũng ra ngoài. Mặt tái nhợt, tóc hơi rối, nhưng may là không bị thương, trông vẫn còn tỉnh táo.
Thấy Tô Dung đang dựa vào tường ở hành lang không xa, số 15 mở to mắt, bước nhanh lại: "Sao cậu vẫn chưa đi, ở đây đợi tôi sao?”
Tô Dung gật đầu: "Có một số chuyện muốn bàn với cậu, vừa đi vừa nói nhé."
Thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, vẻ mặt của số 15 cũng trở nên nghiêm túc. Đi theo cô ra ngoài: "Chuyện gì vậy? Có ai chết sao?"
Tô Dung từ tốn kể lại cốt truyện về con dê đỏ mà cô đã gặp trước đó ở "Trang viên Sơn Dương", về suy đoán nội gián cùng với suy đoán về ý định của "Nó".
Chuyện này không thể nói vội được, nếu nói quá nhanh thì đối phương có thể không nhớ được một số chi tiết, từ đó sẽ xảy ra sơ suất.
Chờ cô kể xong mọi chuyện, hai người bọn họ cũng đã đi đến cửa nhà ăn.
Số 15 không biết mình nên có tâm trạng gì nữa, cô ấy không ngờ rằng quái đàm quy tắc này lại gây ra chuyện như vậy. Phải biết rằng cho đến bây giờ họ vẫn chưa có một chút manh mối về nội dung của quái đàm quy tắc này, vậy thì làm sao có thể liên quan đến nội gián chứ?
Một quái đàm quy tắc có nội gián luôn rất khó khăn, bởi vì không chỉ phải chiến đấu với quỷ quái mà còn phải đấu trí với những điều tra viên không biết là bạn hay thù.
Mặc dù khi mới vào "Trường trung học số 13", số 15 đã biết rằng quái đàm quy tắc này không thể dễ dàng, nhất định phải trải qua cửu tử nhất sinh. Nhưng những chuyện này để cô ấy có chút trở tay không kịp.
Ngoài ra, số 15 cũng rất ngạc nhiên khi Tô Dung có thể phát hiện ra điều này. Đều là người đến [Quái đàm quy tắc cố định] vào ngày đầu tiên nhưng tiến độ của từng điều tra viên lại khác nhau hoàn toàn. Và rõ ràng Tô Dung là một trong số ít người đứng trên đỉnh kim tự tháp về tiến độ.
Nghĩ đến đây, đột nhiên sắc mặt của số 15 thay đổi, nhìn Tô Dung lắp bắp nói: "Cậu là... "Cà Phê"?"
Có thể lợi hại như vậy, thu thập thông tin nhanh như vậy, xử lý nguy hiểm nhẹ nhàng như vậy, trong đầu cô ấy nhất thời chỉ có thể nghĩ đến cái tên này.
Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày, cũng không giấu diếm, gật đầu: "Là tôi."
Thấy cô thừa nhận như vậy, nhất thời số 15 không biết nên nói gì. Có thể nói điều tra viên đương thời, đặc biệt là thế hệ trẻ, không ai không sùng bái "Cà Phê", cô ấy cũng không ngoại lệ.
Mà lúc này "Cà Phê" đang đứng trước mặt cô ấy, hơn nữa qua lời nói vừa rồi của cô có thể thấy rõ ràng, cô tin tưởng cô ấy, muốn cùng cô ấy lập đội. Điều này khiến số 15 sao có thể không kích động?
Mặc dù lúc này cô ấy rất muốn lập tức nắm tay Tô Dung, sau đó nói thật nhiều về sự ngưỡng mộ của mình, nhưng số 15 cũng biết bây giờ không phải lúc làm chuyện này.
Cô ấy đè nén sự phấn khích trong lòng: "Cậu nói phải làm sao đi, tôi đều nghe theo cậu."
"Không cần đâu." Tô Dung lắc đầu, "Tôi nói với cậu những điều này, một là để cậu hiểu rõ tình hình, hai là muốn hỏi xem cậu nghĩ gì về chuyện này. Sức mạnh của một người rốt cuộc cũng có hạn. “Nó” trong quái đàm quy tắc này rõ ràng đang cố tình nhắm vào tôi. Tôi sợ mình vô tình rơi vào bẫy."
Nghe vậy, số 15 gật đầu tỏ vẻ khâm phục và tán thành, sau đó bắt đầu suy nghĩ. Theo như Tô Dung nói, có thể con dê đỏ xuất hiện là do "Nó" cố tình đánh lạc hướng cô. Nhưng "người tốt" cũng không ổn lắm, lại còn cố tình làm hại các điều tra viên.
.".. Có thể có khả năng có nội gián, nhưng là do bản thân điều tra viên có vấn đề chứ không phải bị thay thế." Suy nghĩ một lúc, số 15 đưa ra suy đoán của mình.
Nhưng vừa dứt lời, cô ấy đã phát hiện ra lỗ hổng: "Không đúng, bây giờ các điều tra viên đều là châu chấu cùng một sợi dây, cho dù có nhận được nhiệm vụ nằm vùng thì cũng không thể tất cả mọi người cùng nhau giấu diếm được?”