Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 941

Chương 941 -
Chương 941 -

"Không được, như vậy không ổn." Tô Dung lắc đầu, "Đã là quái đàm quy tắc cố tình gây khó dễ cho chúng ta thì không đời nào để lại sơ hở lớn như vậy."

Hoặc là, "Nó" hoàn toàn có thể cố ý để lại sơ hở như vậy, dụ họ mắc bẫy. Chuyện này nghĩ xuôi nghĩ ngược đều được, chỉ xem bọn họ suy nghĩ như thế nào mà thôi.

Nhưng thứ như suy nghĩ trong lòng là thứ vô lý nhất, cho nên vẫn phải tìm manh mối, tìm chứng cứ. Có cái này thì không sợ bị lừa.

Chứng cứ, chứng cứ...

Bình thường khi gặp quái đàm quy tắc, Tô Dung đều tìm chứng cứ bằng cách phán đoán quy tắc. Nhưng quái đàm quy tắc này lại là một mớ hỗn độn, rất khó để tìm ra thứ gì hữu dụng.

Có lẽ "Nó" ccũng nhận ra điều này nên mới cố tình thiết lập ra [quái đàm quy tắc cố định] này, mục đích là để làm khó cô.

Nhưng lần này có lẽ "Nó" đã tính sai rồi, Tô Dung giỏi phân tích quy tắc là đúng, nhưng không có nghĩa là cô chỉ giỏi mỗi cái này. Thực tế, với tư cách là một thám tử, cô luôn giỏi tìm ra manh mối từ những chi tiết nhỏ nhặt.

Quy tắt? Chỉ là đường tắt thôi.

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Sau khi bác bỏ suy nghĩ của mình, số 15 khiêm nhường hỏi.

Tô Dung nhìn xung quanh sân trường: "Còn tới hai mươi phút nữa mới đến giờ tự học tối mà? Chúng ta nghỉ ngơi ở bên kia một lát đã."

Nói rồi, cô dẫn số 15 đi đến bồn hoa nằm giữa thư viện và tòa nhà dạy học, sau khi xác nhận rằng vị trí này vừa khó bị phát hiện lại vừa có thể quan sát được cửa ra vào của tòa nhà dạy học và thư viện, cô mới thản nhiên ngồi xuống ven bồn hoa.

Sau một hồi do dự, số 15 ngồi xuống cạnh cô: "Chẳng phải cậu nói “Nó” sẽ cố tình lợi dụng chuyện này để dụ chúng ta sao? Thế thì cậu còn ngồi đây quan sát làm gì?"

“Mặc dù “Nó” tinh vi nhưng chắc chắn không phải không có sơ hở và quy tắc. Chỉ cần chúng ta tìm ra, vấn đề sẽ được giải quyết ngay thôi." Tô Dung từ tốn giải thích, tự tin hất cằm lên, “Chờ xem đi."

Trong lúc nói chuyện, từng nhóm học sinh bắt đầu lục tục ra vào tòa nhà giảng đường và thư viện. Họ đều cầm sách vở, trông giống như đang đi tự học.

Chỉ là tình cờ cả hai địa điểm đều có người đến, đúng như Tô Dung nghĩ, đây chắc chắn là “Nó” đang gây chuyện.

Có vẻ như không có gì bất ngờ khi mỗi lớp sẽ đến phòng tự học khác nhau. Số 15 rất thông minh, không lâu sau đã nghĩ ra điều này. Nếu mọi người đều phải đến phòng tự học nhưng địa điểm lại khác nhau, thì chỉ có thể chứng minh rằng phòng tự học mà mỗi lớp phải đến có lẽ là khác nhau.

Không lâu sau, hai người nhìn thấy các bạn cùng lớp. Đó là hai bạn nữ vừa nói cười vừa đi song song vào tòa nhà dạy học.

"Lớp mình sẽ tự học trong tòa nhà dạy học phải không?" Số 15 nói một cách không chắc chắn, nhìn về phía Tô Dung để tìm sự khẳng định.

"Xem thêm đi." Tô Dung trả lời nhàn nhạt.

Lại đợi thêm khoảng năm phút nữa, trong thời gian đó có rất nhiều học sinh đến, trong đó không thiếu học sinh lớp họ, thậm chí có rất nhiều điều tra viên cũng tự chọn địa điểm tự học mà mình cho là đúng.

Đúng lúc số 15 sắp không nhịn được nữa muốn hỏi lại thì cuối cùng Tô Dung cũng đứng dậy: "Tôi đến phòng tự học ở thư viện, cậu đến lớp học."

"Hả? Tại sao vậy? Tại sao hai chúng ta lại phải tách ra? Chẳng phải là cùng một lớp sao?" Số 15 tỏ vẻ nghi hoặc, cô ấy vẫn chưa nhận ra điều gì, chỉ nghĩ rằng Tô Dung đang đợi một nhân vật quan trọng nào đó. Ai ngờ nhân vật quan trọng chưa đến, cô đã có quyết định rồi.

“Trong lúc này, tôi thấy có 9 bạn cùng lớp đi qua, trong đó bốn bạn đến lớp học và năm bạn đến phòng tự học ở thư viện. Những bạn đến lớp đều có số ghế lẻ, những bạn đến phòng tự học đều có số ghế chẵn. Cậu là số lẻ, tôi là số chẵn, còn có cái gì cần giải thích nữa không?”

Nghe Tô Dung giải thích xong, số 15 hoàn toàn ngây người. Cô ấy hoàn toàn không nghĩ rằng phòng tự học lại được chia theo cách số lẻ số chẵn.

Cho nên, cho dù là cùng một lớp thì các bạn học sinh cũng đến những nơi khác nhau, ban đầu cô ấy còn nghĩ rằng "Nó" cố tình tạo ra trò bịp bợm này, cố ý để một số dân địa phương đến nhầm chỗ để đánh lạc hướng bọn họ. Không ngờ lại là vì lý do này.

Không phải là cô ấy không thông minh, không nghĩ ra cách phân chia theo số lẻ số chẵn. Chủ yếu là số 15 chưa bao giờ nghĩ đến việc nhớ số thứ tự ghế ngồi của dân địa phương. Cô ấy có thể nhớ mặt của ba mươi người này, nhưng cô ấy thấy số thứ tự không có tác dụng gì, nên không cố ý ghi nhớ.

Cho đến khi Tô Dung tìm ra quy luật, cô ấy mới nhận ra rằng mình đã chủ quan, tại sao lại lười không nhớ số thứ tự chứ? Nếu không có Tô Dung, chắc chắn cô ấy sẽ không phát hiện ra quy luật về lẻ chẵn này. Khi đó, nếu cô ấy chọn nhầm thì đó sẽ là chuyện liên quan trực tiếp đến tính mạng!

"Cảm ơn." Số 15 khẽ nói. Cô biết lời cảm ơn suông không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn ghi nhớ chuyện này, hy vọng sau này có cơ hội giúp đỡ Tô Dung.

Sau khi cảm ơn, cô ấy lại nghĩ đến một chuyện: "Nhưng nếu chỉ có một mình cậu thì không vào được thư viện đúng không ? Thời gian cũng không còn nhiều, nếu đợi thêm một điều tra viên nữa thì tôi sợ cậu không đợi được. Mà đi cùng dân địa phương thì không an toàn. Hay là tôi đi cùng cậu đến thư viện trước, đợi cậu vào phòng tự học, tìm được bạn mới rồi thì tôi đi ra?"

Quy tắc có nói, [Trong thư viện phải đi kết bạn mà đi]. Nếu chỉ có một mình Tô Dung thì không vào được.

Nhưng rõ ràng là cô ấy đang lo lắng thái quá, Tô Dung lắc đầu: "Cậu đưa tôi vào rồi thì cậu ra bằng cách nào? Không sao đâu, cậu về lớp đi. Xe đến chân núi ắt có đường, tôi sẽ tìm cách."

Nói xong cũng không cho đối phương thời gian phản ứng, cô quay đầu đi thẳng về phía thư viện.

Vừa đi cô vừa để ý xung quanh thư viện, xem có ai có thể lập đội không. Điều tra viên cùng lớp là tốt nhất, tiếp theo là điều tra viên các lớp khác, rồi đến cán bộ lớp cùng lớp. Hạ sách là tiện kéo một người nào đó về lập đội.

Bình Luận (0)
Comment