Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 946

Chương 946 -
Chương 946 -

"Giáo viên" đang đi tới khựng lại, vẻ mặt trở nên cứng đờ. Lườm cô một cái, sau đó lại nở nụ cười, đi làm khó người khác.

Còn Tô Dung nhắm mắt suy nghĩ dụng ý của hắn khi làm như vậy, từ hành động vừa rồi của "giáo viên" có thể nhìn ra, mặc dù bề ngoài hắn không muốn điều tra viên nhắm mắt, nhưng trên thực tế hắn không quan tâm đến điều đó, thậm chí còn cố ý thúc đẩy điều đó.

Dùng laze chiếu vào mắt điều tra viên chỉ là bước đầu tiên, bức ép điều tra viên nhắm mắt mới là bước thứ hai, vậy sau khi điều tra viên nhắm mắt sẽ xảy ra chuyện gì?

Cô không khỏi nghĩ đến quy tắc thứ bảy [Nguồn điện trong thư viện rất ổn định, nếu phòng tự học đột nhiên mất điện, hãy nhanh chóng tìm cách rời khỏi phòng tự học, tiết tự học buổi tối hôm đó sẽ dừng lại.]

Nếu nhắm mắt lại không cảm nhận được ánh sáng, vậy thì không phải sẽ không có cách nào biết được phòng tự học mất điện vào lúc nào sao? Nếu sau khi phòng tự học mất điện mà không kịp thời rời khỏi phòng tự học, mỗi giây tiếp theo ở lại sẽ càng gia tăng thêm một phần nguy hiểm.

Hiểu được ý đồ của đối phương, lòng cô nhẹ nhõm. Đã ở trong quái đàm quy tắc, cô không sợ quỷ đặt bẫy. Sợ nhất là không biết đối phương đặt bẫy gì, vô tình rơi vào hố.

Mở mắt quan sát xung quanh một lượt, phần lớn các điều tra viên xung quanh đều nhắm mắt lại, nếu đột nhiên mất điện, những điều tra viên này chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm vì nhắm mắt không biết mất điện.

Nhưng không chỉ có Tô Dung nghĩ đến vấn đề này, cô gái nấm, tóc đuôi sam số 10, anh chàng đeo kính số 32 và hai ba điều tra viên nữa cũng mở mắt, vẻ mặt nghi ngờ. Mặc dù họ đều nhận ra sự bất thường xảy ra sau khi nhắm mắt và đang suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì.

Nhưng dưới sự rình rập của "giáo viên", mọi người lại bất đắc dĩ nhắm mắt.

Trước khi nhắm mắt, Tô Dung cố ý nhìn thời gian. Bây giờ là tám giờ bốn mươi, còn hai mươi phút nữa là hết tự học buổi tối. Chỉ cần chống đỡ qua 20 phút này là được.

Nhắm mắt lại, không chỉ cảm nhận được ánh sáng mà còn không cảm nhận được âm thanh. Xem ra vẫn phải nghĩ cách mở mắt ra mà không bị bút laser quét.

Nghĩ một lúc, Tô Dung lấy ra "Gương cô gái tự luyến" để thử. Đúng như dự đoán, "giáo viên" chết tiệt này không thể khống chết được. Rõ ràng đối phương không phải con người, hoặc nói cách khác, trong [quái đàm quy tắc cố định] này, có lẽ không có mấy người là con người ngoài các điều tra viên.

Cô thở dài, dùng mặt sau của gương đối diện với mình, miệng thì lẩm bẩm muốn chép lại bài học ở mặt sau của gương, thực tế là không chút do dự điều chỉnh góc, phản chiếu chính xác tia laser chiếu vào người mình vào mắt "giáo viên."

Giây tiếp theo, "giáo viên" hét lên một tiếng, cả người thực sự biến mất.

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, chàng trai đeo kính đen ở bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này giơ ngón tay cái với cô: "Tuyệt, giá mà tôi cũng mang theo một chiếc gương."

Gương không phải là một vật hiếm trong quái đàm quy tắc, hoặc nói cách khác chính xác là ngược lại, nó rất phổ biến và thường đi kèm với nhiều mối nguy hiểm. Nhưng gương là đạo cụ của điều tra viên thì khác, đôi khi sẽ phát huy tác dụng không ngờ, giống như cách Tô Dung vừa sử dụng.

Nhưng đạo cụ thuộc loại gương thì không phải là phổ biến, dùng gương có sẵn trong quái đàm quy tắc rất nguy hiểm, nên hầu hết điều tra viên đều không mang theo gương.

Nếu không phải ở trong hoàn cảnh như vừa rồi, có lẽ Tô Dung sẽ không phải là người đầu tiên nghĩ đến việc dùng gương để giải quyết vấn đề, dù sao thì cô vẫn luôn bị "giáo viên" nhắm đến.

Tô Dung được khen ngợi thì lịch sự cười với đối phương, sau đó nhìn xung quanh những người đang nhắm mắt với vẻ suy tư. Sau khi nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, lẽ ra họ phải mở mắt, cho dù có sợ đây là bẫy thì ít nhất cũng phải mở mắt ra xem.

Nhưng không, vậy thì chỉ có thể chứng minh là họ không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi. Nói cách khác, nhắm mắt trong phòng tự học, không những khiến thị giác hoàn toàn rơi vào bóng tối, ngay cả thính giác cũng không còn nữa.

Vậy còn xúc giác thì sao?

Tô Dung chạm vào số 10 bên cạnh, số 10 không có phản ứng gì, không nhíu mày, cũng không cố mở mắt.

Còn chàng trai đeo kính râm bên kia thì thô bạo muốn đẩy ngã người bên cạnh, nhưng lại không đẩy được. Anh ta cau mày nói: "Hoàn toàn đẩy không được, giống như trên người có một lớp màng vậy. Tôi nghi ngờ chỉ có thể đợi họ tự mở mắt ra."

Cô gái nấm cũng không nhắm mắt, đang âm thầm nhìn Tạ Kha Kha bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Là quy tắc bảo vệ."

Đúng vậy, đây là một kiểu bảo vệ. Chỉ cần nhắm mắt lại, về một phương diện nào đó, họ sẽ ở trong trạng thái bất khả chiến bại. Nhưng thực ra đây là một kiểu bảo vệ mang theo ác ý, bây giờ thì an toàn thật, nhưng khi phòng tự học mất điện, chuyện gì sẽ xảy ra thì không ai biết được.

Bỗng nhiên, Tạ Kha Kha bên cạnh cô gái nấm mở mắt ra một cách lén lút, muốn xem tình hình hiện tại thế nào. Ngay giây tiếp theo khi cậu ta mở mắt.

"Cạch!"

Phòng tự học đứt cầu dao mất điện, chìm vào một mảng tối đen.

"Chuyện gì vậy?" Tạ Kha Kha đờ đẫn, "Mất điện rồi sao? Vậy chúng ta có nên đi không?"

Nên đi rồi, những học sinh bình thường khác đã lần lượt cất sách vở rồi đi ra ngoài. Theo quy định, mất điện là hết giờ tự học buổi tối, đương nhiên phải ra về.

Chỉ là những điều tra viên nhắm mắt này vẫn hoàn toàn không hay biết gì về điều đó, vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế, có lẽ không ít người trong lòng vẫn đang thầm đếm xem khi nào thì hết giờ tự học.

Có lẽ trực tiếp khiêng họ đi là được? Nghĩ đến đây, Tô Dung lập tức quyết định, định khiêng người dậy. Tuy nhiên giống như người chàng trai đeo kính đen đã thử trước đó, những người này đẩy cũng không đẩy được, vậy thì làm sao có thể khiêng được?

"Sao họ đều không mở mắt vậy? Không nghe thấy chúng ta nói à? Vậy phải làm sao để đánh thức họ đây?" Tạ Kha Kha có chút sốt ruột, vừa nhìn về phía cửa, vừa nhìn những người nhắm mắt, bồn chồn không yên.

"Chúng ta đi trước đi, họ không mở mắt là việc của họ." Cô gái nấm không chút do dự đứng dậy, kéo tay Tạ Kha Kha định đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment