Tạ Kha Kha có chút do dự: "Chúng ta không cứu họ sao? Không phải tôi thánh mẫu, chỉ là tôi thấy ở đây đã mất quá nhiều người rồi, có lẽ chúng ta có cách cứu họ."
Rốt cuộc thì những người này chỉ ngồi đó nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, giống như công chúa ngủ trong rừng, tự nhiên sẽ mang đến cho người ta vô hạn hy vọng có thể cứu họ. Nhưng cậu ta không ép buộc người khác ở lại cứu người, chỉ nói ra cảm nhận của mình mà thôi.
"Không đúng, bây giờ chắc họ gặp phải vấn đề gì rồi, nên mới không thể mở mắt." Tô Dung bỗng lên tiếng, từ khi cô giải quyết xong "giáo viên" đến giờ đã bốn phút trôi qua, mất điện được một phút.
Theo lẽ thường, với sự thận trọng của các điều tra viên, sau khoảng hai, ba phút nữa họ sẽ giống như Tạ Kha Kha, âm thầm mở mắt ra xem tình hình. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có ai mở mắt. Bao gồm Tạ Kha Kha, số người mở mắt cũng chỉ có năm người mà thôi.
Người mở mắt trước Tạ Kha Kha là một nam đầu đinh, sau khi nghe Tô Dung nói, anh ta nghiêm nghị nói: "Có cách nào đánh thức họ không? Nếu không được thì chúng ta nên đi thôi. Từ lúc mất điện đã hơn một phút rồi, nếu còn không đi thì sợ rằng chúng ta cũng không đi được nữa."
Nếu những người này không thể tỉnh lại, anh ta chỉ còn cách từ bỏ họ.
"Xem thử xung quanh còn sót lại quy tắc nào không?" Chàng trai đeo kính đen vừa nói, vừa tìm kiếm khắp nơi. Tất cả các điều tra viên đều biết quy tắc là cách giải quyết khó khăn tốt nhất, có lẽ sự bất tiện hiện tại của họ chính là do chưa tìm thấy quy tắc tương ứng?
Tô Dung vẫn như thường lệ, không nói một lời, nhanh chóng đọc thuộc lòng các quy tắc, sau khi đọc xong toàn bộ các quy tắc của thư viện, đột nhiên cô đứng dậy đi ra ngoài: "Chúng ta đi tìm quản lý thư viện!"
Quy tắc số bốn [Trong thư viện phải đi cùng nhau, giữ im lặng, tuân thủ theo chỉ dẫn của quản lý thư viện], nếu như quy tắc này không sai thì chẳng phải là quản lý đang đứng về phía các điều tra viên, có thể giúp đỡ các điều tra viên sao?
Lý do cô định đi tìm quản lý, một là vì đây là cách giải quyết duy nhất mà cô có thể nghĩ ra dựa theo các quy tắc, hai là vì đi tìm quản lý cũng có thể tiện thể rời khỏi phòng tự học.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu tiếp tục ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, Tô Dung không ngại cứu người, hay nói đúng hơn là trong tình huống này cô phải cứu người. Nhưng cứu người không có nghĩa là để bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm, trước hết vẫn tìm xem có cách nào an toàn cho mình không đã.
Hầu hết mọi người đều đồng ý với đề nghị của cô, thực tế là họ cũng không muốn ở lại phòng tự học, dù sao thì việc công khai chống lại các quy tắc đòi hỏi phải có rất nhiều lòng dũng cảm. Vì một vài người lạ không quen biết, thì quả thực là không đáng.
Nói là mất điện, thì tức là cả thư viện đều mất điện. Không chỉ phòng tự học, bên ngoài cũng tối đen như mực. Tô Dung lấy [Đèn ngôi sao] để chiếu sáng một vùng nhỏ cho mọi người.
Các điều tra viên khác cũng lần lượt lấy ra đạo cụ của mình để thắp sáng, hầu hết các điều tra viên đều có đạo cụ chiếu sáng, nhưng đạo cụ có chức năng đặc biệt thì không nhiều.
Lúc nãy họ chỉ mất một phút ngắn ngủi ở phòng tự học, nhưng lúc này tất cả dân địa phương đều biến mất, chỉ còn lại năm điều tra viên trong thư viện này.
Trước sau đều tối đen như mực, trông có vẻ u ám và đáng sợ, quả thực có phần giống như phim kinh dị.
Nhưng Tô Dung và những người khác không hề sợ hãi, họ thản nhiên đi xuống cầu thang. Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau, mọi người không hẹn mà cùng cảnh giác, quay lại thì thấy số 32 cẩn thận từng li từng tí, lại có phần hoảng hốt đi ra khỏi phòng tự học.
Khả năng nhìn đêm của các điều tra viên đều rất tốt, số 32 vừa ra ngoài đã nhìn thấy họ, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Các người vẫn còn ở đây à, làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng mình phải một mình rời đi chứ."
Thấy anh ta thực sự tỉnh táo trở lại, chàng trai đeo kính đen tò mò hỏi: "Lúc nãy cậu đã gặp chuyện gì? Là do cậu không muốn mở mắt, hay là đã gặp phải nguy hiểm gì?"
"Là ảo ảnh." Số 32 trả lời, "Thực tế là lúc đó tôi tưởng mình đã mở mắt rồi, còn trò chuyện và trao đổi thông tin với các người nữa. Nhưng thông tin mà mọi người trao đổi đều là những nội dung mà tôi biết, tôi nhận ra có điều không ổn, sau đó thì mở mắt thành công."
Sau đó, anh ta kết luận: "Vì vậy, nếu tôi đoán không nhầm thì chỉ cần nhận thức được thế giới ảo sau khi nhắm mắt là giả, cậu có thể thực sự mở mắt ra được."
Trải nghiệm của anh ta khiến mọi người đều suy nghĩ, không thể không nói rằng, số 32 có thể thoát ra nhanh như vậy, thực sự có chút bản lĩnh. Phải biết rằng, người bình thường sẽ không nghi ngờ thế giới mà mình nhìn thấy là giả, còn anh ta chỉ dựa vào thông tin mà mọi người tiết lộ khi trao đổi manh mối, có thể tìm ra sự thật trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả trong số những điều tra viên của [Quái đàm quy tắc cố định] này cũng là một người giỏi. Không thấy những người khác vẫn chưa mở mắt sao?
"Làm tốt lắm, bây giờ chúng ta phải đi tìm quản lý, xem bà ấy có thể giúp giải cứu những điều tra viên khác không." Nam đeo kính đen một lần nữa giơ ngón tay cái lên.
Số 32 gật đầu tán thành: "Đó là một phương pháp không tồi, dù sao thì hỏi cũng không mất gì. Nhưng tôi cảm thấy đoạn đường từ tầng ba xuống tầng một của chúng ta, có lẽ sẽ không an toàn, trên đường đi hẳn sẽ còn nguy hiểm."
Nghe anhta nói nửa câu sau, mọi người đều gật đầu đồng tình. Nam kính đen nhìn cầu thang tối đen như mực, suy đoán: "Tôi nghi ngờ có thể có quỷ quái xuất hiện."
"Vậy thì chúng ta có nên nhảy thẳng từ cửa sổ này xuống không?" Tạ Kha Kha đề nghị, "Dù sao thì nhảy từ tầng ba xuống cũng không chết."
Những người khác sáng mắt lên, chưa kịp đồng ý thì Tô Dung đã lắc đầu: "Chúng ta cần phải trả sách."
Mọi người đều cầm một cuốn sách trên tay, tất nhiên đều cần phải trả lại. Đi từ tầng ba xuống tầng một và đi từ cửa vào, mức độ nguy hiểm có lẽ không chênh lệch bao nhiêu.